A Uẩn - END
Cập nhật lúc: 2024-09-26 15:07:22
Lượt xem: 694
Gió lùa vào sảnh, Ngụy Hầu bắt đầu bày tỏ từ đầu.
"Lúc trước Tiết thị lấy muội gả thay, ta rất tức giận, cảm thấy bị xem thường, vì vậy đã lạnh nhạt với muội mấy năm. Sau này biết muội tốt, muội đã không còn cười với ta như lúc ban đầu nữa. Ta, Ngụy Tuân, vì làm vương hầu, bị đồn là giế..t cha g…iết anh, tự cảm thấy bị trời cao khinh rẻ. Nhưng lại may mắn biết bao, ban đầu có thể có muội làm vợ. Chỉ là ta lúc đó trẻ tuổi nông nổi, không biết trân trọng."
"Muội bị quân địch bắt ở Nghiệp Thành, là chuyện khiến ta hối hận nhất trong đời. Ta chinh chiến nhiều năm chưa từng bại trận, kiêu ngạo tự đại, ta tưởng rằng có thể đuổi kịp, có thể đến đón muội, ai ngờ, trên đường trở về Nghiệp Thành, gặp phải núi lở chặn đường, cuối cùng chậm một ngày. Ta không kịp cứu muội."
"Tên khốn họ Vương, lấy mạng muội, muốn ta dùng ba thành để đổi. A Uẩn, ta không thể đổi. Hắn mỗi lần chiếm được một thành đều sẽ đồ sát toàn thành, bách tính ba thành đều sẽ liên luỵ, ta phụng mệnh trời, làm vương hầu, ta không thể đổi. Ta không có cách nào, Tiết Uẩn."
Từng chữ từng chữ đều ho ra máu.
Hắn quay đầu đi, cả người run rẩy, nước mắt tuôn rơi.
Hắn tự xưng là hùng chủ loạn thế, sử sách nên có tên hắn.
Năm ấy, sau khi ta ch..ết, Ngụy Tuân mới ngoảnh đầu nhìn lại giang sơn của mình. Hắn không thẹn với thiên hạ, chỉ có lỗi với Tiết Thập Thất Nương.
Ta khẽ nói:
“Quân hầu, ngươi có biết ta ch..ết như thế nào không?”
Ta không đợi hắn trả lời, chỉ bình tĩnh thuật lại, chỉ có chút run rẩy ở cuối giọng: “Vương thị kia, hận ngươi đến tận xương tủy, ngay cả ta, thê tử của ngươi, cũng hận lây, sai người chôn sống ta. Thuốc độc ngươi sai người đưa tới, lúc ấy ta còn không muốn dùng, luôn cảm thấy chưa đến phút cuối cùng thì vẫn còn hy vọng, chỉ giấu một ít trong móng tay. Mãi đến khi ta bị niêm phong quan tài, chôn xuống đất, không thở được, đau đớn đến tột cùng, mới nuốt thuốc độc ngươi đưa tới. Thì ra so với bị chôn sống, thuốc độc lại là một cách giải thoát êm ái.”
Tuyệt vọng biết nhường nào.
Ta chỉ là một nữ tử muốn sống thật tốt, vậy mà đến giây phút cuối cùng, lại phải tự tay kết liễu sinh mạng mình.
Ta khàn giọng nói: “Nếu không phải bị ép gả thay, vốn dĩ ta sẽ giống như bây giờ, là một tiểu cô nương bình thường vui vẻ nhất. Không phải trải qua bao nhiêu khổ nạn. Quân hầu, không chỉ ngươi không muốn cưới ta mà là gả cho ngươi, cũng không phải con đường ta muốn đi.”
Màn châu bị gió thổi tung, chỉ có thể nhìn thấy vết m.á.u đỏ sẫm nơi khóe môi Ngụy Hầu.
Đau đớn đến tận tâm can.
Hắn nói: “Là ta có lỗi với nàng.”
Không thể bù đắp, không thể quay đầu.
Không có hắn.
A Uẩn vốn nên có một cuộc đời tốt đẹp. Là hắn đã phụ nàng.
Ngụy Tuân, tội của hắn, không thể tha thứ.
Đêm đã khuya, trà an thần nấu đến ấm thứ ba, phía chân trời ánh lên sắc lửa, soi sáng màn đêm.
Ta bước lên lầu cao.
Nơi này địa thế cao, có thể nhìn thấy vùng sông nước phía đông thành, vô số chiến thuyền nối đuôi nhau bốc cháy, đó là thuyền của Ngụy Hầu mang đến.
Ngụy Tuân có nhiều kẻ thù, xảy ra chuyện ở Kim Lăng, là chuyện sớm muộn. Ta không hề bất ngờ. Sinh tử họa phúc của hắn, đối với ta thật sự không liên quan.
Nhưng Tạ Lâm vẫn chưa trở về.
Bỗng có tiếng gọi “A Uẩn” vang lên, ta vịn lan can nhìn xuống, cong môi cười. Tạ Lâm đang đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thanh nhã như cây tùng.
Đêm rất yên tĩnh.
Chỉ có vài cơn gió nhẹ thoảng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/a-uan/end.html.]
Tạ Lâm bước lên cầu thang, đi về phía ta. Ánh đèn cung đình ở góc tường sáng rực, thần sắc hắn ôn hòa.
Ta mới nhìn rõ, Tạ Lâm không hề chỉnh tề như ngày thường, cả người lấm lem, bạch y thấm đẫm máu, ngay cả tóc cũng có dấu vết bị lửa thiêu cháy.
Chàng ngồi xổm xuống trước mặt ta, cẩn thận lấy ra một con mèo nhỏ từ trong ngực: “Trên đường gặp được. Không biết muội có thích không. Chúc mừng A Uẩn của chúng ta, đã làm nữ quan rồi.”
Chú mèo nhỏ trắng như tuyết, dáng vẻ đáng yêu.
Ta cúi người vén tay áo chàng lên, vết thương sâu hoắm lộ ra cả xương.
“Ngụy Hầu phái người chặn giế..t ta, ta đã đốt thuyền của hắn. Sự việc xảy ra đột ngột, không kịp nói với muội. Đừng lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da.” Tạ Lâm cúi đầu nhìn ta, nhỏ giọng giải thích, một câu nói bao hàm vô số hiểm nguy đã qua, “Năm năm nữa, Ngụy Hầu không thể đến phương Nam được.”
Không còn Ngụy Hầu ép buộc, không còn sự ràng buộc của Tiết gia.
Đây là cuộc đời thuộc về chính ta.
Sẽ là một cuộc đời rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.
Còn gì không hài lòng nữa chứ.
Ta khẽ nói: “Kim Lăng có lời đồn, không biết công tử đã nghe thấy chưa? Nói ta từ chối gả cho Ngụy Hầu, là vì ái mộ chàng.”
Tạ Lâm sững người, bàn tay buông thõng bên người đột nhiên nắm chặt.
Giữa Tiết gia và Tạ gia, có quan hệ họ hàng, lúc ban đầu, vì muốn tạo dựng mối quan hệ với Tạ Lâm, ta mới gọi một tiếng biểu ca, kỳ thực căn bản không chịu được suy xét kỹ càng. Ta và Tạ Lâm cùng nhau đi xa như vậy, không phải là không có người dị nghị.
Chỉ là không ai dám truyền đến tai hắn.
Hắn im lặng hồi lâu mới nói: “Lời đồn đãi ngoài kia, nghe qua là được rồi, ta sẽ tự mình xử lý, tránh làm tổn hại đến thanh danh của muội.”
Ta nhìn vào mắt hắn, khẽ nói: “Nếu, không phải lời đồn thì sao?”
Nếu, Tạ Lâm, ta thật sự yêu chàng thì sao?
Gió, trăng, mây, đều dừng lại trong khoảnh khắc.
Tạ Lâm đột nhiên đưa tay ra, ta ngã vào lòng hắn.
Trong nháy mắt bị hơi thở nóng bỏng thanh khiết bao vây.
Bất chấp đau đớn do vết thương, gạt bỏ tuyệt vọng của quá khứ.
Hình như ta đã đợi hai kiếp người, mới nghe được hắn nói, giọng khàn khàn mà vui mừng:
“Tạ Lâm tam sinh hữu hạnh.”
Tam sinh hữu hạnh, được như ý nguyện.
Một đời bỏ lỡ, một đời trùng phùng, còn một đời có thể mong chờ.
Gió thổi bay hết những chuyện đã qua, chỉ còn lại con đường sáng tỏ dưới ánh trăng.
Cuộc đời ta, còn vô số ngày mai đáng để hy vọng.
-Hết-