Ác Duyên - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:09:21
Lượt xem: 5,566
Ta lập tức quỳ xuống cùng với Lục Thanh Uyển, khẩn cầu phụ thân: “Phụ thân, mẫu thân nói đúng, tỷ tỷ đâu có lỗi gì? Phụ thân là người cai quản toàn bộ lễ nghi quốc gia, mà có kẻ dám coi thường lễ nghĩa thế này, nếu Hoàng thượng biết trước, liệu có trách cứ phụ thân đã không làm tròn trách nhiệm giáo hóa?”
Phụ thân khựng lại, cúi đầu suy nghĩ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lý Doanh Doanh nhìn ta với ánh mắt khó dò, nhưng ta giả vờ không hiểu, còn mạnh mẽ gật đầu, tỏ ý sẽ thuyết phục được phụ thân.
Bà ta liếc mắt trao đổi với Lục Thanh Uyển, ta thấy nàng khẽ thì thầm ba chữ: “Không phải nàng.”
“Phụ thân, nếu người lập tức vào cung xin tội, Hoàng thượng chắc chắn sẽ nghĩ rằng là Bùi Trạm lớn mật vô lễ, sẽ không giận lây đến chúng ta.”
Mọi người đều sững sờ nhìn ta, không ngờ rằng ta lại có thể nói ra những lời như vậy, lại còn hiểu thấu tâm lý của Hoàng thượng.
Phụ thân không kìm được mà lớn tiếng khen ba lần “tốt!”
Ta vội vàng nói: “Đều là nhờ mẫu thân dạy dỗ tốt.”
Nhìn bóng dáng phụ thân rời đi, Lục Thanh Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng bước tới nắm lấy tay ta: “Lần này nhờ có muội giúp tỷ.”
Ta cười nhạt, an ủi nàng: “Vốn dĩ không phải lỗi của tỷ, tỷ chỉ đi tìm hoa tai, nhưng lại bị tên vô lại đó làm phiền.”
Nghe đến hai chữ “hoa tai” sắc mặt Lục Thanh Uyển chợt biến đổi.
Nàng nhìn chằm chằm ta một lúc, thấy ta vẫn giữ vẻ chân thành, mới khẽ lắc đầu.
Những gì ta làm hôm nay trên bề mặt đều là vì nghĩ cho nàng, dù nàng và Lý Doanh Doanh có muốn nghi ngờ ta đi nữa, cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng tất cả những điều này, đều là ta học được từ họ.
Kiếp trước, Lục Thanh Uyển cũng ở bên ta, đóng vai người tốt, dưới danh nghĩa vì tốt cho ta mà từng bước một đưa ta vào đường chết.
Khi đích mẫu đánh ta, nàng nói nàng chỉ là tức giận vì ta không nên thân, lo lắng cho tương lai của ta nên mới mất bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ac-duyen/phan-4.html.]
Khi họ nhốt ta trong phòng củi để ta tự sinh tự diệt, nàng nói đó là để người ngoài nhìn vào, cũng là để ép Bùi Trạm.
Khi Bùi Trạm cưới ta, nàng nói đó là kết quả tốt nhất mà họ có thể tranh thủ được cho ta, cũng là mối hôn nhân tốt đẹp nhất mà ta có được.
Kiếp này, đến lượt ta đứng bên nàng mà nói những lời vì tốt cho nàng. Không biết khi nàng hồi tưởng lại, liệu cảm giác có giống như ta ngày trước, đau đớn đến cùng cực hay không?
08
Chẳng bao lâu sau khi phụ thân tiến cung, triều đình đã hạ chỉ, khiển trách Bùi Trạm, giáng tước hiệu Vệ Viễn Hầu của hắn xuống thành Vệ Viễn Bá, tước luôn quyền thừa kế đời đời.
Mọi người đều không ngờ rằng hình phạt lại nghiêm trọng đến thế.
Lục Thanh Uyển vừa nhận chùm nho trong tay, chưa kịp cầm chắc đã đánh rơi xuống đất lăn lông lốc.
“Hắn… hắn sẽ hận ta đến chết!”
Ta thản nhiên nhặt chùm nho lên, đưa cho nha hoàn, rồi khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, đây vốn là hình phạt mà hắn xứng đáng phải chịu. Giờ mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu hắn, tỷ có thể tiếp tục tham gia tuyển chọn Tam hoàng tử phi rồi.”
Lục Thanh Uyển cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng rõ ràng đầy lo lắng.
Ta biết nàng đang lo điều gì, nàng sợ Bùi Trạm cùng đường sẽ vùng lên liều chết.
Kiếp trước, rõ ràng là nàng bị mê mẩn bởi dung mạo của Bùi Trạm, sau vài lời đường mật liền vội vàng trao thân.
Nhưng khi biết nhà họ Lục có thể tham gia tuyển phi, nàng lại không nỡ từ bỏ địa vị cao quý ấy, liền muốn bỏ rơi Bùi Trạm.
Bùi Trạm cũng không phải kẻ dễ đối phó, nên nàng đã sắp đặt mọi thứ đẩy ta vào thế thay nàng gánh vác, khiến hắn cam tâm để nàng đi làm Tam hoàng tử phi mà vẫn nhớ nhung không quên nàng.
Nếu không phải ta thay nàng chịu đựng, đời trước nàng làm sao có thể sống sung sướng như vậy?
Nhưng kiếp này, không những không ai thay nàng gánh chịu, mà nàng còn hoàn toàn đoạn tuyệt với Bùi Trạm.
Giờ đây nàng sẽ phải đối mặt trực tiếp với bộ mặt hung hãn của hắn, không biết Lục Thanh Uyển có chịu đựng nổi hay không!