Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-07-08 13:17:06
Lượt xem: 269
Trình Khanh lắc đầu, “Đệ thấy nhị thúc sống minh bạch hơn so với kế tổ mẫu và tam thúc, hắn bận tâm thanh danh, cũng sẽ không cố tình làm khó dễ đệ.”
Trình Khanh thất thần, là bởi vì thời gian Trình Tri Tự lên chức rất là kỳ quặc.
Nếu Trình Tri Tự trên đường đi nhậm chức trải qua huyện Nam Nghi, cũng ở Nam Nghi ngưng lại, vậy hắn nhâm mệnh chính là trong vòng hai, ba tháng gần đây, trùng hợp cùng thời gian triều đình phúc thẩm án tham ô bạc cứu tế phủ Hà Đài —— Lại Bộ là nghĩ như thế nào, án tham ô bạc chưa quyết, lại thăng quan cho đệ đệ của quan viên?
Trình Tri Viễn tuy rằng sớm cùng nhị phòng bên kia phân gia, lại không c.h.é.m đứt được quan hệ huynh đệ, quan hệ huyết thống, trong mắt người ở bên ngoài đều là một nhà.
Trình Tri Tự có thể không bị ảnh hưởng liền đã phải niệm a di đà phật, lại ngược dòng mà lên, từ tri châu thăng cấp thành tri phủ, địa phương sắp đi nhậm chức cũng vô cùng giàu có và đông đúc…… Việc này cũng quá mỹ đi!
Sự nếu khác thường tất có yêu, trên đời rất nhiều trùng hợp đều là do người làm, Trình Tri Tự lần này thăng quan, Trình Khanh cảm thấy không thoát được quan hệ cùng án tham ô bạc cứu tế.
Về phần là nhấc lên quan hệ như thế nào, nàng hiện tại không biết cũng không sao, trên đời này không có âm mưu nào có thể giấu cả đời!
Nàng tổng hội sẽ điều tra ra.
Nàng tổng hội sẽ tránh thoát hiện trạng.
Tuy rằng rất khó, nhưng lộ đều là người đi mà ra.
Nếu ‘ thành công ’ đến quá dễ dàng, tư vị cũng không tốt như vậy.
Trình Khanh áp xuống ngờ vực trong lòng, lại bắt đầu tĩnh hạ tâm tới đọc sách, đây là con đường duy nhất nàng có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, nếu nàng từ bỏ khoa khảo, mới thật là ngu xuẩn!
Thời gian vội vàng trôi qua, đảo mắt chính là mười hai tháng hai, ngày hội hoa huyện Nam Nghi, cũng là sinh nhật Trình Khanh, trùng hợp lại là ngày yết bảng của trận đầu huyện thí.
Liễu thị làm một chén mì trường thọ cho Trình Khanh ăn, nước lèo thơm ngọt, mì sợi dẻo dai, còn có hai quả trứng tráng bao, Trình Khanh uống cả mì và nước dùng xuống bụng, quả thực là cảm thấy mỹ mãn.
Đây là sinh nhật thứ nhất của nàng ở Đại Ngụy.
Ba tỷ tỷ tặng quà đều là đồ do chính mình làm, đại tỷ tặng giày vớ, Nhị tỷ và tam tỷ tặng quần áo, lễ vật từng đường kim mũi chỉ thân thủ khâu ra tới, không đáng giá bao nhiêu bạc, tâm ý lại không thể định giá!
Nhưng mà Trình Khanh còn đang đợi, nàng thu lễ vật sinh nhật của người nhà, cũng muốn đưa một phần lễ vật cho chính mình.
Hôm nay, chính là ngày yết bảng!
Du tri phủ chỉ cho phép nàng đi tham gia khảo thí, lại không cho phép nàng ra cửa xem bảng, chỉ có thể nhờ nha dịch đại lao.
……
“Trình Khanh hôm nay sẽ không tới xem bảng.”
Lý do này của Trình Khuê không có thể khuyên được Du Tam.
Trên thực tế hắn cũng không biết chính mình là làm sao vậy, hai ngày trước phụ thân rõ ràng nói minh bạch cùng hắn, Trình Khanh ngay cả làm đối thủ của hắn cũng không xứng, hôm nay trận đầu huyện thí yết bảng, Trình Khuê vẫn tới.
Không ngoài sở liệu, hắn gặp phải Du Tam.
Du Tam cười lạnh, “Nhất định phải vì Trình Khanh mới có thể tới xem bảng sao?”
Bằng không thì sao.
Vì ai mà tới xem bảng?
Chiêng trống gõ vang, Trình Khuê lười đến cùng hắn cãi cọ, hai người cùng nhau chen đến trước bảng.
Yết bảng huyện thí không phải viết tên, mà là viết số chỗ ngồi, Trình Khuê có chút hoảng hốt:…… Hắn chẳng lẽ là nhớ lầm?
Các thí sinh xem bảng cũng vỡ tổ.
Người thi trúng vui mừng, thi rớt mất mát, tìm một vòng lại một vòng, chỉ có chỗ ngồi của người đứng đầu là không có người nhận.
Đồng môn lớp Đinh chín không quá xác nhận:
“…… Đây hình như là số chỗ ngồi của Trình Khanh.”
“Trình, Trình công tử!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-100.html.]
Rầm, rầm, rầm.
Cùng với tiếng hô chính là tiếng đập cửa dồn dập.
Lúc này ai sẽ gõ cửa nhà Trình Khanh chứ?
Người ngoài là né tránh còn không kịp, chỉ có nha dịch hôm nay thế Trình Khanh đi xem bảng!
Nhưng nha dịch ngày thường trông coi đều trực tiếp kêu tên Trình Khanh, hiếm khi có thời điểm khách khí như vậy—— trong mắt đại nương tử và hai muội muội đều hiện ra ý mừng.
“Tiểu lang, nha dịch trở về báo tin vui, đệ khẳng định là đã qua trận đầu huyện thí!”
Qua trận đầu huyện thí?
Không chỉ vậy đi.
Trình Khanh chậm rãi từ trên ghế đứng lên, định liệu trước.
Tuy rằng thời gian nàng chính thức tiếp xúc với tứ thư ngũ kinh không dài, nhưng ‘ Trình Khanh ’ ban đầu chỉ không có học tập tứ thư ngũ kinh, nhưng đã thông viết văn, sao có thể một chút đều không có tác dụng được?
Huống chi, nàng có được lực lý giải của người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, lại thi được vào thư viện Nam Nghi, còn được Mạnh Hoài Cẩn dạy học, chỉ một cái huyện thí cũng không qua được, vậy Trình Khanh chỉ có thể tiếp thu sự thật tàn khốc là chính mình thật không thích hợp đi con đường ‘ khoa cử ’ này.
Huyện thí là có thể qua, chỉ xem lấy dạng thành tích gì thông qua, nha dịch thay đổi xưng hô, trong lòng Trình Khanh liền chắc chắn: Chính mình hẳn là khảo thực không tồi.
Cửa bị đẩy ra một khe lớn, vừa lúc lộ ra một gương mặt đen tươi cười của nha dịch:
“Báo tin vui cho Trình công tử, trận đầu huyện thí, Trình công tử cao trung thứ hạng đầu!”
Thứ hạng đầu sao?
Trình Khanh không đến mức kích động đến khóc lóc thảm thiết, hạng đầu huyện thí này nên là của nàng!
“Tiểu lang, đệ là hạng đầu ——”
“Tiểu lang thật lợi hại!”
“…… Không có nhìn lầm chứ?”
Không phải ba tỷ muội nghi ngờ thực lực Trình Khanh, các nàng là quá mức vui mừng.
Điều này thuyết minh Trình Khanh bị giam lỏng trong nhà, thực lực không lùi mà tiến tới!
Nha dịch còn tuân thủ quy củ do Du tri phủ định ra, không dám rảo bước tiến lên Trình gia một bước, nhưng biểu tình trên mặt thực sự không giống trước kia:
“Sao có thể nhìn lầm, Trình công tử đích xác khảo hạng đầu, tiểu nhân đi nhanh về báo tin vui, một lát nữa chỉ sợ nhóm đồng môn của Trình công tử cũng muốn tới cửa chúc mừng!”
Liễu thị hồi phục lại tinh thần, lấy ra hồng bao đánh thưởng cho nha dịch.
Nha dịch chưa bao giờ dám thu tiền của Trình gia, lúc này lại vui mừng nhận.
Du tri phủ dù có biết cũng sẽ không nói gì, đây là tiền mừng, là tập tục yết bảng khoa khảo!
Nha dịch nói không sai, hắn từ trong tay Liễu thị tiếp nhận tiền mừng còn chưa có nóng hổi, đồng môn lớp Đinh chín liền kết bạn đi tới hẻm Dương Liễu. Bọn họ trong miệng hô to tên Trình Khanh, nha dịch nói một tiếng đắc tội, khóa lại cửa nhà Trình Khanh—— bọn học sinh đều là sự tồn tại mà nha dịch không thể trêu vào, lần trước thiếu chút nữa bởi vì phẫn nộ mà xông vào, lần này bởi vì rất cao hứng mà xông vào cũng không kỳ quái, vẫn nên đề phòng tốt hơn!
Nhưng khóa cửa liền khóa cửa đi, cũng không ảnh hưởng Trình Khanh cùng nhóm đồng môn cách ván cửa giao lưu tình cảm.
Mọi người chúc mừng nàng lần đầu tiên khảo hạng đầu, bản thân Trình Khanh cũng cao hứng:
“Chờ ta có thể tự do hành động, sẽ mời tất cả mọi người uống rượu, không có các ngươi bênh vực lẽ phải, ta ngay cả cơ hội tham gia khoa khảo cũng không có!”
Cảm kích nhất chính là Thôi Ngạn, đáng tiếc Thôi Ngạn không ở đây.
Nhưng các đồng môn nàng cũng thật cảm kích, một đám thiếu niên mười mấy tuổi không có tâm cơ gì, giúp nàng lại không phải muốn hồi báo, tâm là chân thành.
Mọi người tức khắc ồn ào: “Tiệc rượu bình thường là không được, chờ Thôi Ngạn từ quê quán trở về, ngươi phải mời mọi người ăn Thái Bạch Lâu.”
Bàn tiệc Thái Bạch Lâu, một bàn ít nhất cũng phải mười lượng bạc.
Trình Khanh không phải luyến tiếc tiền, nàng là chi tiêu theo khả năng…… Đắt là đắt, nhưng tay nghề đầu bếp Thái Bạch Lâu là thật tốt, khi Trình Khanh được Mạnh Hoài Cẩn đưa đi Tuyên Đô phủ đã ăn qua, qua vài tháng còn thỉnh thoảng hoài niệm hương vị kia.