Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-07-25 12:12:10
Lượt xem: 268
Ông trời cũng không biết có nghe được Thôi Ngạn cầu nguyện hay không, sau khi giáp một xướng tên xong tiến vào Hoàng Cực điện, lại tiếp tục niệm vài tên đứng đầu giáp hai và giáp ba.
Thôi Ngạn và Chu Hằng cũng chưa nghe được tên của mình, không biết chính mình là ở giáp hai hay là giáp ba.
Nhưng Trình Khuê xếp hạng bảy giáp hai, được đọc tới tên, lệnh Thôi Ngạn và Chu Hằng hâm mộ, lại khiến Trình Tri Tự trong Hoàng Cực điện hơi cảm thấy vui mừng.
Tên Trình Khuê thực dựa trước, rất có lực cạnh tranh khảo thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện.
Hiện tại quan trường Đại Ngụy tiềm quy tắc là "Phi hàn lâm không nhập các", sau khi thi đình không đến Hàn Lâm Viện mạ một tầng quang, tương lai con đường làm quan liền có hạn mức cao nhất.
Sau khi Kim Loan Điện xướng danh, Trình Khanh đại biểu 300 tân khoa tiến sĩ khấu tạ hoàng ân.
Hoàng đế nhận lễ xong, mới đứng dậy rời đi Hoàng Cực điện.
Cao thủ phụ đặt bảng vàng ở trên bàn, giao cho Lễ Bộ thượng thư.
Lễ Bộ Thượng Thư bê bảng vàng dẫn đường ở phía trước, Trình Khanh và các tiến sĩ theo sát sau đó, dọc theo đường đi cổ nhạc tương tấu, văn võ bá quan cùng vương công đại thần đi theo sau tân khoa tiến sĩ.
Đội ngũ này sẽ một đường từ Hoàng Cực điện đi đến cửa trái Trường An, bảng vàng viết thứ tự ba giáp thi đình, sẽ treo ở trên tường cửa trái Trường An ba ngày.
Mỗi ba năm đều có Trạng Nguyên dẫn nhóm tân khoa tiến sĩ đến bên trái cửa Trường An xem bảng vàng, người đọc sách một khi trúng tiến sĩ, liền như "Cá chép hoá rồng", mặc kệ trước kia có bao nhiêu bần hàn, sau khi kim bảng đề danh đều là tân quý quan trường, cho nên cửa trái Trường An còn được người diễn xưng là "Long Môn".
Từ trong cung ra tới, khi ra Ngọ Môn, chỉ có Trình Khanh, Đàm Kinh Nhai và Đổng Kính Thu ba người giáp một có tư cách đi cổng tò vò chính giữa nhất Ngọ Môn.
Đây là cổng hoàng đế xuất nhập nhất định phải đi qua.
Khi sách phong Hoàng Hậu, Hoàng Hậu mới vào cung có thể đi một lần.
Còn lại vương công đại thần, quan to kẻ quyền thế cũng không có tư cách đi, bao gồm cả Đông Cung trữ quân!
Trình Khanh trước kia tổng cảm thấy Thám Hoa là phong cảnh nhất, rất nhiều phim ảnh tác phẩm văn học nam chủ chính là Thám Hoa, lớn lên khó coi sẽ không được điểm làm Thám Hoa, cho nên Trạng Nguyên và Bảng Nhãn không nổi bật bằng.
Chờ chân chính ‘người lạc vào trong cảnh’, nàng mới phát hiện chính mình nghĩ sai rồi.
Soái nhất có phải Thám Hoa hay không khó mà nói, nhưng phong cảnh nhất khẳng định là Trạng Nguyên!
Bởi vì nàng mang theo 300 tân khoa tiến sĩ đi đến cửa trái Trường An, Lễ Bộ thượng thư sai người dán bảng vàng, Trình Khanh còn được một vị người quen cũ nhiệt tình tiếp đón —— phủ doãn Thuận Thiên Lương Khải Niên đại nhân, tự mình khoác lụa hồng lên trên người Trình Khanh, cũng cắm hoa cho Trình Khanh, còn dắt một con ngựa lớn lông tóc xinh đẹp lại đây.
Đây là ngự tứ mã, Trình Khanh lát nữa sẽ cưỡi ngự mã từ cửa trái Trường An về nhà, ven đường còn sẽ tiếp thu các bá tánh vây xem chúc mừng.
Bảng vàng dán xong, nhóm tân khoa tiến sĩ thực sốt ruột, được xướng danh chỉ có số ít người, đại bộ phận tân khoa tiến sĩ còn không biết chính mình đến tột cùng ở giáp hai hay là giáp ba.
Ở cửa trái Trường An, nhóm tân khoa tiến sĩ liền không khiêm nhượng, Thôi Ngạn ỷ vào ưu thế thể trạng chen tới phía trước, còn không quên kéo Chu Hằng một phen.
"Thôi Ngạn, ta là thứ 93 giáp hai!"
Chu Hằng thấy tên chính mình không nhịn được hô to một tiếng.
Quay đầu nhìn lại, lại thấy Thôi Ngạn đang dụi mắt.
Sao thế, đây là lưu lạc tới giáp ba?
Trình Khanh tiếp thu mọi người chúc mừng, còn không quên phân ra một chút tâm thần đi giúp Thôi Ngạn tìm thứ tự.
Trình Khanh rốt cuộc thấy tên Thôi Ngạn, tức khắc cũng dở khóc dở cười —— Thôi Ngạn lại có thể là một người cuối cùng giáp hai!
Một người cuối cùng của giáp hai nói đến là không dễ nghe, nhưng tương lai con đường làm quan lên chức, cũng không tham khảo thứ tự cụ thể, chỉ cần là giáp hai, giống nhau đều là xuất thân tiến sĩ, không có lưu lạc đến giáp ba, Thôi Ngạn cùng Trình Khuê đứng thứ bảy, và Chu Hằng đứng thứ 93 chính là khởi điểm giống nhau.
Vạn hạnh, vạn hạnh!
Trình Khanh hoàn toàn yên tâm.
Nàng đã từng nói sẽ che chở nữ quyến Trình gia, cuối cùng cũng thực hiện được hứa hẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-315.html.]
Từ một ngày này, Liễu thị chính là mẫu thân của Trạng Nguyên, ba tỷ tỷ là tỷ của Trạng Nguyên, còn ai dám khinh nhục, coi khinh các nàng?!
Trình Khanh bắt lấy ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’, triều đình cũng cố ý tuyên truyền, Trạng Nguyên dạo phố đặc biệt náo nhiệt.
Dọc theo đường đi đều có hoa tươi và túi thơm ném tới trên người Trình Khanh, người có ý đồ hạ bảng bắt tế muốn bắt nàng trở về làm con rể, đều bị nha dịch Thuận Thiên Phủ chặn.
Chờ Trình Khanh thật vất vả cưỡi ngựa về nhà, người báo tin vui tốc độ so với nàng còn nhanh hơn, Liễu thị và Nhị Nương, Tam Nương đã sớm biết.
Võ Đại hiện giờ thân thể còn suy yếu, lại đã có thể xuống đất đi lại, kiên trì muốn tới cửa đứng cung nghênh Trình Khanh.
Tư Nghiên đã sớm đổi mấy sọt tiền đồng to, mặc kệ ai tới báo tin vui đều múc một đống tiền lớn cho đối phương.
Nhóm láng giềng Trình gia đều không nghèo, nhưng Trình gia rải chính là tiền mừng ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’, nhóm láng giềng cũng muốn dính dính không khí vui mừng.
Nếu dùng khoa khảo tới chứng minh thành tích đọc sách của một người, vậy Trình Khanh hoàn thành chính là thành tựu tối cao.
Trình Khanh là Trạng Nguyên, người Trình gia đã có chuẩn bị tâm lý, Đổng Kính Thu Thám Hoa có hơi chút ngoài dự đoán.
Đối với Trình Tuệ tới nói kinh hỉ kia là gấp đôi, đệ đệ thành Trạng Nguyên, trượng phu là Thám Hoa, hôm nay nàng mới là nữ nhân hạnh phúc nhất toàn kinh thành.
Trình Tuệ vui mừng quá đỗi, Liễu thị ở bên cạnh liên tiếp trấn an nàng, làm nàng bình tĩnh, chỉ sợ cảm xúc của nàng quá tăng vọt ảnh hưởng hài tử trong bụng.
"Nương, con không có việc gì, con chính là cao hứng!"
Trình Tuệ hỉ cực mà khóc.
Tiểu lang Lục Nguyên Cập Đệ, mẫu thân cùng hai muội muội về sau sẽ có ngày lành.
Tiểu lang thật sự khởi động môn hộ.
Thật không dễ dàng nha!
Về phần trượng phu Đổng Kính Thu, thành hôn nửa năm, Trình Tuệ chọn không ra một chút tật xấu. Hai vợ chồng đến nay không cãi nhau qua, Trình Tuệ thành thân liền có mang, Đổng Kính Thu thậm chí nơi chốn săn sóc chiếu cố, có khi thực vụng về, lại vụng về thực đáng yêu!
Hôn phu tốt như vậy, không phải từ bầu trời rơi xuống, thay đổi thành khi một nhà các nàng vừa mới đỡ linh bài trở lại huyện Nam Nghi, căn bản không tư cách kết thân cùng Đổng gia.
Khi đó, biểu ca ruột thịt còn nhận định nhà nàng nghèo túng, không màng hôn ước, chỉ nghĩ nạp nàng làm thiếp!
Là tiểu lang dùng bả vai non nớt của chính mình khởi động Trình gia, vì mẫu thân, vì ba người tỷ muội các nàng khởi động một mảnh không trung, làm nàng có tư cách gả cho tài tử thi họa song tuyệt.
Cũng là tiểu lang, ở sau khi phát hiện Tề gia không thỏa đáng, đỉnh áp lực kiên quyết vì nàng từ hôn.
Sau Tề gia còn có Kỷ Hạo.
Kỷ gia muốn Kỷ Hạo một nam thừa tự hai nhà, mẫu thân và tiểu lang đều không đồng ý Kỷ gia cầu thú.
Trình Tuệ khóc nước mắt liên liên.
Chính mình có thể có hôm nay, không phải vận may, mà là có người nhà ở sau lưng duy trì.
Đổng Kính Thu Thám Hoa tới trễ hơn so với Trình Khanh trong chốc lát.
Thuận Thiên Phủ phái nha dịch cho hắn ít hơn so với Trình Khanh, Đổng Kính Thu lớn lên lại tuấn, thiếu chút nữa bị nhà giàu kinh thành bên đường cướp đi.
Đổng Kính Thu một đường ồn ào chính mình đã có hiền thê, chật vật trở về.
Nhìn thấy Trình Tuệ, Đổng thám hoa thập phần ủy khuất:
"Tuệ Nương, ta nói có thê, bọn họ còn muốn cướp ta, thật là đáng giận!"
Trang phục tiến sĩ mới tinh đều bị kéo hỏng.
Trình Tuệ nín khóc mỉm cười, "Khó mà làm được, vẫn nên bảo bọn họ đoạt tiểu lang đi, ai tới đoạt chàng, ta đều không cho."
Đổng Kính Thu dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, đoạt tiểu lang tốt nhất."
Người chung quanh đều cười vang, nói Đổng thám hoa vì tự bảo vệ mình, bán đứng Trình trạng nguyên đệ đệ của thê tử.