Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 581
Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:13:04
Lượt xem: 212
Tiêu Vân Đình cùng Agoura so chiêu vài lần, đối với tài năng quân sự của Agoura là bội phục, trên đời này người có thể làm Tiêu Vân Đình bội phục rất ít, Agoura tính là một cái.
Nghiệp Vương đối với Tiêu Vân Đình tràn ngập cảnh giác, lo lắng Tiêu Vân Đình sẽ g.i.ế.c cha, Tiêu Vân Đình không thừa nhận cũng không phủ nhận…… Nói thật, ở trong mấy ngày Tiêu Vân Đình trở về Tây Bắc, nhanh chóng đoạt quyền, nhìn biểu tình phụ mẫu khó có thể tin, Tiêu Vân Đình cảm nhận được vui sướng đã lâu, nhưng mà vui sướng kia rất ngắn ngủi.
Nghĩ đến đôi phu thê kia lúc này có lẽ đang oán trách lẫn nhau, Tiêu Vân Đình nhếch khóe miệng, ý cười chợt lóe rồi biến mất.
Thiền Y chờ hắn phê xong quân vụ, mới tiến vào.
"Thế tử gia, trong thành Lan Châu có một đại phu họ Mã, nói là Trình đại nhân đề cử tới chữa bệnh cho ngài, ngài có thấy hay không?"
Tiêu Vân Đình hơi giật mình.
Nhất thời không phản ứng lại đây là Trình đại nhân nào.
Ngay sau đó hồi phục lại tinh thần, biết Thiền Y nói chính là Trình Khanh!
Nhưng Trình Khanh tiến cử đại phu tới xem bệnh cho hắn?
Là tưởng thăm dò, hắn còn có thể sống bao lâu đi.
Tiêu Vân Đình ném bút trong tay xuống, "Đã bị giáng chức thành tri huyện Tần An, còn không chịu thành thật?"
Đúng rồi, Trình Khanh còn không phải là như thế sao.
Trước kia chính mình các loại mượn sức Trình Khanh, Trình Khanh không chịu đáp lại.
Hiện tại bị giáng chức đến Tây Bắc, sơn cùng thủy tận, liền tưởng hướng hắn cúi đầu?
Đã quá muộn!
"Không gặp, đuổi người đi, không cho bọn họ lưu tại thành Lan Châu."
"Nô tỳ tuân mệnh."
Thiền Y trung thực truyền đạt mệnh lệnh của Tiêu Vân Đình.
Mã lão đại phu một lòng muốn chữa bệnh cho Tiêu Vân Đình, nhưng Tiêu thế tử không gặp nhóm đại phu tụ tập ở trong thành Lan Châu, Mã lão chữa bệnh sốt ruột, liền hỏi Tôn An, Trình đại nhân và Tiêu thế tử có giao tình không.
Tôn An không biết giữa Tiêu Vân Đình và Trình Khanh có hai mạng người là Trình Dung và Tiểu Kế, liền đồng ý cho Mã lão dùng danh hào Trình Khanh thử một lần.
Ai ngờ nổi lên hiệu quả trái chiều, chọc trúng vảy ngược của Tiêu Vân Đình, chủ tớ Mã lão đại phu, mấy người Tôn An, đều bị đuổi ra ngoài thành Lan Châu.
Đây chính là tình huống chưa bao giờ xuất hiện.
Mọi người sôi nổi hỏi thăm nguyên nhân.
Nói đến nói đi, Mã đại phu chân trước vừa mới đánh danh nghĩa tri huyện Tần An tự tiến cử, sau lưng đã bị Tiêu thế tử hạ lệnh đuổi ra ngoài thành Lan Châu……
Hình tượng Tiêu Vân Đình ở Tây Bắc cực kỳ chính diện, nếu hắn không thích người nào đó, kia nhất định không phải Tiêu Vân Đình sai, mà là người đắc tội Tiêu Vân Đình sai —— huyện lệnh Tần An sao? Mọi người đều nhớ kỹ, nhất định phải cách xa!
Mã lão đại phu cười khổ, "Tôn hộ vệ, sao ngươi không nói cho lão phu, Trình đại nhân cùng Tiêu thế tử bất hòa?"
Tôn An xấu hổ.
Aizzz, hắn cũng chỉ là người phủ Mậu Quốc Công điều tạm đến bên người Trình đại nhân làm việc, không có kịp thời hiểu quan hệ xung quanh Trình đại nhân, thật xin lỗi Mã lão đại phu.
Tôn An tỏ vẻ nguyện ý trợ giúp Mã lão đại phu lấy được tín nhiệm của Tiêu thế tử, Mã lão đại phu lại xua xua tay: "Thôi, thành Lan Châu nhân tài đông đúc, lão hủ cũng không phải y thuật tốt nhất, có nhiều đại phu như vậy có thể xem bệnh điều trị cho Tiêu thế tử, lão hủ không cần lại lo lắng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-581.html.]
So sánh ra, Trình đại nhân lại có chút đáng thương.
Mã lão đại phu cuối cùng lựa chọn cùng Tôn An trở về huyện Tần An.
……
Ngắn ngủn mười mấy ngày qua đi, huyện Tần An đã hiện ra khí tượng mới không giống nhau.
Bá tánh huyện Tần An có người phát giác ra loại biến hóa này, biết đều là Trình tri huyện mang đến, có người thực trì độn, chỉ nghe nói Trình tri huyện phát triển huyện học, Trình tri huyện một hơi thu bảy tám chục học sinh.
Đáng tiếc Trình tri huyện không phải học sinh nào cũng nhận.
Trình tri huyện sai người dán thông báo, nói không câu nệ gia thế, hài tử gia đình bình dân đều có thể nhập học, chờ đến khi rất nhiều bá tánh mang theo hài tử nhà mình đi báo danh, lại nghe nói có một yêu cầu cơ bản nhất, phải biết trên một ngàn chữ……
Huyện học lần này tuyển 76 học sinh, có thể vào học chiếm đa số vẫn là nhà giàu—— tuy rằng đây vốn là yêu cầu do Trình Khanh định ra, nhưng nhìn thấy người nghèo muốn dựa vào đọc sách thay đổi vận mệnh con cháu lại không đọc nổi sách, trong lòng Trình Khanh không thoải mái.
Trình Khanh chỉ có thể không ngừng cổ vũ cho chính mình, hành trình ngàn dặm bắt đầu từ dưới chân, có một số việc tổng phải có người làm trước, mới có người theo đuổi.
Ngắn ngủn mười mấy ngày, huyện học của huyện Tần An đã thay đổi lớn.
Huyện Tần An nghèo đến không xu dính túi, tiền sửa huyện học là mấy nhà giàu địa phương chi ra, Trình Khanh vốn dĩ tính toán chính mình ra, nhưng mấy nhà giàu lại không cho nàng đào một văn tiền.
Trong đó Hồ điển sử xuất lực thật nhiều, giúp đỡ chạy trước chạy sau, rất nhanh đã an bài xong việc vặt ở huyện học.
Trông cửa, quét tước, nấu cơm, mọi thứ đều không cần Trình Khanh nhọc lòng.
Vì hướng Trình Khanh tỏ lòng trung thành, Hồ điển sử còn đưa tiểu nhi tử của chính mình đến huyện học, thỉnh Trình Khanh không cần có băn khoăn, muốn quản giáo như thế nào cứ quản giáo như thế.
Trình Khanh kiểm tra Hồ tiểu lang, đừng nói, ở trong một đám học tra của huyện Tần An này, cơ sở của Hồ tiểu lang còn tính là bền chắc.
Hồ điển sử l.i.ế.m cẩu, còn thỉnh Trình Khanh ban đại danh cho Hồ tiểu lang, Trình Khanh cười, không cự tuyệt cũng không đồng ý.
Ân sư mới có thể đặt tên lấy chữ cho học sinh, Trình Khanh có thể giảng bài cho học sinh huyện học, nhưng nếu thu nhận đệ tử, tất nhiên sẽ thực thận trọng.
Trình Khanh dạy cho đám học sinh này vài buổi, liền đại khái hiểu biết trình độ của đám học sinh.
Tiểu nhi tử của Hồ điển sử cơ sở đáng đánh, nhưng Trình Khanh lại càng ấn tượng với một học sinh tên Thiệu Bảo hơn.
Thiệu Bảo năm nay mười lăm tuổi, nhà giàu nuôi dê, là mầm độc đinh trong nhà, được nuông chiều không thành bộ dáng, tuy là nam nhi, tính cách lại mẫn cảm, nhập học ngày thứ nhất có mấy học sinh chê cười trên người Thiệu Bảo có mùi hôi của dê, Thiệu Bảo không có cùng đồng môn đánh nhau, hắn khóc…… Trình Khanh đương nhiên coi thường tính cách như vậy, thiếu niên Đại Ngụy mười lăm tuổi, có người thành thân sớm, đã sắp làm cha hài tử, khóc sướt mướt giống cái gì?
Khó trách nhà giàu họ Thiệu đối với việc đưa nhi tử tiến vào huyện học tích cực nhất, đây là chính mình luyến tiếc dạy nhi tử, trông cậy vào Trình Khanh có thể giúp đỡ dạy!
Trình Khanh muốn nhà giàu họ Thiệu dẫn Thiệu Bảo trở về, thiếu niên này vừa khóc lên giống như thủy triều, họ Thiệu lập tức dắt mấy con dê tới huyện học, nói cho bọn học sinh cải thiện thức ăn —— Trình Khanh không phải hiếm lạ mấy con dê kia, Trình Khanh là bị sự thành tâm của Thiệu nhà giàu đả động.
Sau khi Trình Khanh cho phép Thiệu Bảo lưu tại huyện học, mới phát hiện Thiệu Bảo tuy rằng thích khóc, nhưng không phải là không có ưu điểm, thiếu niên này trí nhớ vô cùng tốt. Ít nhất Trình Khanh liền không có trí nhớ tốt như Thiệu Bảo, nàng có thể Lục Nguyên Cập Đệ, dựa vào là chăm học không biết mỏi mệt cùng lực lý giải của người trưởng thành, cũng không thể thiếu thầy giáo ưu tú của thư viện Nam Nghi và Mạnh Hoài Cẩn chỉ điểm.
Mà Thiệu Bảo, được trên dưới Thiệu gia yêu thương, chân chính là ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng ở trong lòng bàn tay sợ rơi, Thiệu nhà giàu mời người dạy Thiệu Bảo đọc sách, nữ nhân Thiệu gia hận không thể một ngày đưa nước canh điểm tâm đi mười lần, Thiệu Bảo có chút đau đầu nóng người, mẫu thân hắn ít nhất muốn cho hắn nghỉ ngơi một tháng mới lại đọc sách.
Cứ như vậy đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, Thiệu Bảo còn có thể có tiến độ học tập hiện tại, chỉ dựa vào tư chất học tập tới nói, Thiệu Bảo thắng qua tiểu nhi tử nhà Hồ điển sử.
Trình Khanh đối với Thiệu Bảo ấn tượng khắc sâu, dạy học và giáo dục thật là một kiện công tác rất có cảm giác thành tựu, không có quan trường lục đục với nhau, ở huyện học Tần An, dù Trình Khanh nói mặt trăng là hình vuông, học sinh nói không chừng cũng tin.
Ngoại trừ mấy chục học sinh này, còn có người một khóa đều không bỏ sót, mỗi ngày đúng hạn tới huyện học.
Bọn học sinh ở trong giáo xá nghe, người này liền dọn cái ghế dựa ở trên hành lang ngồi nghe, rung đùi đắc ý, giống như vì nội dung giảng bài của Trình Khanh mà say mê.
Da mặt dày như thế, đương nhiên là Vinh Cửu.
Chu huyện thừa sai Hồ điển sử làm gian tế đánh vào bên người Trình Khanh, thu phục phụ tá của Trình Khanh, Hồ điển sử nói Vinh Cửu chính là sư gia của Trình tri huyện, Chu huyện thừa một vạn cái không tin.