Ai Bao Nuôi Ai? - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-20 02:37:14
Lượt xem: 886
Nói xong, tôi kéo ‘Triệu Vũ Chi’ đi.
Trước khi rời đi, anh ta còn quay lại nói với những người trong phòng bao một câu: "Vừa rồi, không có chuyện gì xảy ra cả."
Tôi hơi cảm động.
Anh ta rõ ràng là đến đây làm thêm kiếm tiền nhưng vì muốn bảo vệ tôi, lại dám mạnh dạn nói chuyện với khách như vậy.
Nhưng sau khi ra khỏi câu lạc bộ, tôi vẫn chân thành nói với anh ta:
"Sau này anh đừng nói chuyện với bọn họ như vậy, bọn họ hung dữ lắm, vệ sĩ mang theo đều biết đánh người đấy.”
"Vừa rồi bọn họ không dám động đậy là vì sợ tôi, nếu tôi không có ở đây, anh chắc chắn sẽ bị đánh!”
"Biết chưa?"
Thấy vẻ mặt anh ta lười biếng ung dung, tôi tức giận nhảy dựng lên véo tai anh ta:
"Này! Anh có nghe thấy không! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!"
Cuối cùng anh ta cũng cúi đầu nhìn tôi nhưng ánh mắt lại rơi trên môi tôi, đột nhiên nói: "Khá mềm, hôn thêm lần nữa đi."
"Cái... Cái gì?"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, trực tiếp hôn xuống.
Mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn nụ hôn ở phòng bao vừa rồi.
Anh ta như bị nghiện, môi lưỡi đuổi theo dây dưa với tôi.
Tôi cũng không biết mình về nhà bằng cách nào.
Đến khi bị anh ta đè trên giường, tôi mới phản ứng lại: "Chiếc xe chúng ta vừa ngồi, là Rolls-Royce?!"
Anh ta đang cúi đầu chăm chú cởi cúc áo của tôi, nói: "Ừ, tiện tay chọn đại một chiếc ở cửa hàng."
"Tôi mới cho anh tám vạn, anh quay đầu đi thuê xe về làm màu! Anh đúng là đồ phí của!”
"Anh còn dám làm vậy nữa tôi sẽ giảm một nửa tiền của anh! Xem anh còn lấy gì ra ngoài làm đại gia nữa!"
Tôi tức lắm, lật người định cưỡi lên người anh ta, chọc vào cơ n.g.ự.c giáo huấn một trận.
Nhưng lại bị anh ta lột quần bò ra, đè ngược lại vào trong chăn.
Lúc đầu tôi còn vừa khóc vừa kêu anh ta trả lại tiền.
Sau đó tôi đầu óc choáng váng, có cảm giác bị ném lên mây rồi rơi xuống liên tục.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Không ngờ, Tiểu Triệu lúc yên lặng thì giống như một người mẫu lạnh lùng còn lúc vận động thì còn sung hơn mười con ch.ó Teddy.
Cuối cùng, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ: Có tiền thật là tốt!
-
Sau khi bắt đầu sống chung không biết xấu hổ với Tiểu Triệu, tôi thường xuyên cảm thán: Người thành phố đúng là biết hưởng thụ!
Chẳng trách mấy cô danh viện kia luôn lén lút bao nuôi trai bao sinh viên, cho tiền cũng không tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-bao-nuoi-ai/chuong-4.html.]
Mỗi tối sau khi tắm uyên ương xong, ôm mỹ nam lăn lên giường, thần tiên nhìn thấy cũng phải chảy nước miếng.
Nhưng chim hoàng yến của tôi đôi khi cũng khiến tôi rất lo lắng.
Ví dụ như, tôi phát hiện anh ta thích mua đủ loại hàng hiệu giả.
Chỉ là một cái khuy măng sét thôi, vậy mà cũng là hàng nhái giống hệt hàng hiệu, tôi tra thử rồi, hàng thật có giá hơn một trăm vạn!
Không biết anh ta lượm được hàng giả ở đâu, nhìn cứ như thật ấy.
Mỗi lần như vậy, tôi đều nghiêm khắc giáo huấn anh ta:
"Anh bày đặt làm màu cái gì thế! Tôi cũng có chê anh đâu, cái hàng giả này chắc cũng phải mấy vạn chứ gì?"
Anh ta tắm xong đi ra, liếc nhìn một cái: "Người ta tặng."
Tôi chống nạnh: "Ai đấy! Phú bà à? Anh dám lén lút có kim chủ khác hả?”
"Anh còn dám nhận quà của phú bà khác nữa, cẩn thận gia pháp nhà tôi đấy! Cái m.ô.n.g cong của anh có còn muốn nữa không? Đánh cho bẹp dí luôn!"
Anh ta liếc tôi một cái, giống như hoàng đế nhìn thái giám đang lên cơn điên.
Tôi càng tức hơn.
Hồi bé anh trai tôi dạy dỗ tôi như vậy, tôi sợ muốn chết, sao anh ta lại không sợ chút nào?
Tôi tiến lên, đánh hai cái thật mạnh vào bờ m.ô.n.g săn chắc của anh ta:
"Anh còn dám trợn trắng mắt! Anh muốn tạo phản à!”
"Hừ, anh còn dám không nghe lời như vậy nữa, tôi sẽ đến khu đại học tìm trai bao sinh viên, thay thế anh!"
Sắc mặt anh ta bỗng trở nên lạnh lùng, xoay tay ấn tôi xuống ghế sofa:
"Trai bao sinh viên? Sao, em không chỉ có mình tôi?"
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta khiến tôi không nhịn được mà chân mềm nhũn, nhưng tôi vẫn cứng cổ, mạnh miệng nói:
"Tôi tìm mấy người, còn phải xem anh có ngoan hay không, dù sao dùng lâu cũng sẽ chán!"
Anh ta nhướn mày: "Ồ, tìm mấy người, em có nhiều tiền vậy à?"
Tôi lại nghẹn lời, vừa tức giận vừa tiến đến bịt miệng anh ta, vừa lạnh lùng nói:
"Anh phải nhận thức rõ thân phận của mình! Chuyện của tôi, không phải là chuyện anh có tư cách hỏi han!"
Anh ta cười lạnh một tiếng, ra sức như phát điên, còn vừa thở hổn hển vừa trầm giọng nói bên tai tôi:
"Phó Anh, nếu em dám lén lút qua lại với nhiều người, em chờ xem tôi sẽ xử lý em thế nào."
Nhìn xem, lại tái phát bệnh cũ rồi, lại bắt đầu làm màu rồi.
Nhìn bề ngoài hung dữ như vậy, trong lòng chắc đang lo lắng muốn chết, sợ tôi có chim hoàng yến mới, lạnh nhạt với anh ta chứ gì?
Nhưng mà, anh ta ghen tuông cũng chứng tỏ anh ta quan tâm đến tôi.
Đàn ông đúng là lắm chuyện.
Thôi, anh ta đã thích cái khuy măng sét của thương hiệu đó như vậy, tôi sẽ tiết kiệm chi tiêu mua cho anh ta cái hàng thật vậy.