Ai Bao Nuôi Ai? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-20 02:37:17
Lượt xem: 789
Tôi theo Thái tử gia vào quán bar ở tầng hầm của khách sạn.
Từ xa, tôi thấy Thái tử gia cứ cúi đầu nhìn điện thoại, hình như tâm trạng không tốt.
Có phải bị bạch nguyệt quang làm tổn thương rồi không?
Cơ hội tốt đây!
Tôi lấy gương ra nhanh chóng chỉnh trang lại, hít sâu một hơi, bước tới.
Vệ sĩ áo đen chặn tôi lại: "Cô có việc gì?"
Tôi còn chưa kịp mở miệng, điện thoại trong túi lại rung lên.
Tôi lấy ra xem, vẫn là Tiểu Triệu.
Tôi nghe máy, che ống nghe nói nhỏ: "Làm gì?"
"Em đang ở đâu?" Anh ta lạnh lùng hỏi tôi.
Không biết có phải do quán bar quá yên tĩnh hay không, giọng Tiểu Triệu hình như rất gần tôi.
"Tôi đang hẹn hò với bạn trai mới, anh đừng gọi cho tôi nữa."
"Quay lại."
"Anh đừng giỡn nữa..."
"Quay lại."
?
Tôi sững người, đột nhiên quay đầu lại, thấy Tiểu Triệu cầm điện thoại, mặt đen sì đứng sau lưng tôi.
"Anh, anh đến đây làm gì?"
Tôi giật mình, phản ứng đầu tiên là túm lấy cổ tay anh ta, kéo anh ta bỏ chạy.
Nếu kinh động đến Thái tử gia, hai chúng tôi đều không xong đâu!
Nhưng Tiểu Triệu lạnh lùng đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ nảy sinh, hình thành trong đầu tôi.
Tôi cứng đờ như người máy quay đầu sang, thấy chỗ Thái tử gia vừa ngồi đã trống không.
Tôi thử gọi: "Triệu... Triệu Vũ Chi?"
‘Tiểu Triệu’ trước mặt lạnh lùng đáp: "Ừ."
Tôi lại chỉ vào anh ta rồi hỏi vệ sĩ áo đen: "Xin chào, cho hỏi bình thường mọi người gọi anh ấy là gì?"
Vệ sĩ áo đen đáp: "Thái tử gia."
Nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Mắt tôi tối sầm lại.
Bịch một tiếng, tôi ngất xỉu.
-
Tôi ngất xỉu, tôi giả vờ đấy.
Nhưng Triệu Vũ Chi rõ ràng không mắc lừa.
Tôi nằm trên thảm ba phút, anh ta vẫn đứng im bất động, vẻ mặt lạnh tanh nhìn xuống tôi.
"Dậy."
Anh ta lạnh lùng nói.
Tôi tiếp tục nhắm mắt giả chết.
Anh ta lại quay sang nói với vệ sĩ áo đen: "Chết rồi, kéo ra sau núi chôn đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-bao-nuoi-ai/chuong-6.html.]
Tôi sợ quá, lồm cồm bò dậy.
Anh ta cười lạnh một tiếng: "Không giả vờ nữa?"
Trước đây ở căn hộ, mỗi lần anh ta cười lạnh, tôi đều đánh vào m.ô.n.g anh ta, còn tiện tay véo nắn vài cái.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã muốn tè ra quần rồi - sợ quá mà.
Tôi liếc nhìn cặp m.ô.n.g săn chắc của anh ta, ánh mắt nhanh chóng thu hồi lại nhưng vẫn bị anh ta phát hiện.
"Lại muốn lôi gia pháp ra hầu hạ tôi rồi à?" Anh ta nhướng mày: "Kim chủ baba đáng kính của tôi?"
Anh ta vừa gọi kim chủ baba, hai chân tôi đã mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống đất.
-
Tôi nghi ngờ mình bị bệnh đục thủy tinh thể và viêm tai giữa, nghe nhầm, nhìn nhầm, nhận Thái tử gia thành tài xế.
Bây giờ nhớ lại, tôi hay mắng anh ta giỏi mua đồ fake xa xỉ, nhìn giống hệt hàng thật.
Bởi vì đó căn bản là hàng thật.
Hôm đó ở phòng bao câu lạc bộ, đám phú nhị đại kia nhìn tôi với vẻ mặt sùng bái như vậy, không phải vì tôi khí thế mạnh mẽ...
Mà là vì tôi đã hôn Thái tử gia trước mặt mọi người!
Còn chiếc Rolls-Royce anh ta lái, tôi mắng anh ta giả làm đại gia thuê xe.
Cũng như anh ta nói muốn g.i.ế.c tôi, tôi còn cười nhạo anh ta khoác lác...
Xong rồi, anh ta thực sự có thể g.i.ế.c tôi.
Với thân phận, địa vị của anh ta thì muốn g.i.ế.c tôi và anh trai tôi cũng dễ như giẫm c.h.ế.t hai con kiến.
Cứ nghĩ đến đây là tôi lại thấy mình sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.
Anh trai tôi gây ra rắc rối, tôi vốn định giúp anh ấy giải quyết.
Kết quả bây giờ lại trực tiếp chọc thủng tổ kiến lửa.
Lần này, Triệu Vũ Chi không gọi tôi dậy nữa, sải bước chân dài bỏ đi.
Tôi nằm liệt trên mặt đất, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ta, nhất thời không biết có nên đi theo hay không.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Không lâu sau, một vệ sĩ áo đen đi tới: "Phó tiểu thư, Thái tử gia gọi cô lên."
Quả nhiên, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi mà.
Có lẽ, đêm nay tôi thực sự sẽ bị chôn sống trên núi một cách âm thầm.
Tôi lau nước mắt, lấy điện thoại ra, gửi cho anh trai một tin nhắn ‘Uống ít rượu thôi’.
Lại xóa hết toàn bộ lịch sử trò chuyện trên WeChat, cũng như lịch sử duyệt web trên trình duyệt.
Dù có chết, tôi cũng phải c.h.ế.t một cách sạch sẽ!
-
Tôi lê bước vào phòng tổng thống.
Triệu Vũ Chi đã tắm xong, đang đứng bên cửa sổ sát đất lau tóc.
Nếu là trước đây, lúc này anh ta quấn khăn tắm quanh eo chó săn, đối với tôi mà nói sẽ có sức hấp dẫn chí mạng.
Nhưng bây giờ, tôi căn bản không dám nghĩ đến những thứ đó, đầu óc còn trong sạch hơn cả ni cô.
Tôi nịnh nọt hỏi: "Thái tử gia, ngài có cần máy sấy tóc không? Tóc ướt dễ bị cảm lạnh đấy."
Anh ta quay người nhìn tôi, cười khẩy một tiếng: "Quan tâm tôi vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, tình trạng sức khỏe của ngài, tôi luôn rất quan tâm..."
Tôi cố gắng gợi nhắc cho anh ta nhớ lại mấy tháng nay, tôi đã mua rất nhiều gân bò và hẹ nấu cho anh ta ăn.
Tôi cũng rất tốt với anh ta mà.