AI CŨNG CÓ QUYỀN TÌM HẠNH PHÚC - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-25 17:53:26
Lượt xem: 278
Tôi tình cờ gặp người chồng bí mật của mình ở trong quán bar.
Hắn thì ôm mối tình đầu, còn tôi mang theo sói nhỏ của mình.
Mới 10 phút trước, chúng tôi báo cáo hành trình của mình cho nhau.
Hắn nói mình có cuộc họp.
Còn tôi nói phải làm thêm.
Trước mặt người ngoài, chúng tôi ăn ý giả vờ không hề quen biết, nở một nụ cười thân thiện, nhìn nhau tay bắt mặt mừng.
Thế nhưng buổi tối khi về tới nhà, hắn lại đem tôi đẩy vào góc tường, giọng buồn bã hỏi:
"Chơi như vậy rất vui sao. Bà xã."
-----
01
Khi gặp Hàn Luật ở quán bar, tôi lập tức quay người rời đi.
Tuy nhiên, người bạn ng--ốc nghếch đã tóm lấy tôi và kéo tôi về phía Hàn Luật với nụ cười xu nịnh.
"Đây là người bạn mà tôi đã nói với cô trước đây, Tổng giám đốc của Tinh Trác, Hàn Luật."
Sau đó, anh ta giới thiệu tôi với Hàn Luật: "Đây là Trình Tử Khâm, nhà thiết kế chính của Thành Nghệ, là người có tài năng!"
Anh ta giơ ngón tay cái lên: "Anh Hàn, sau này nếu có việc gì thì có thể liên hệ với cô ấy. Cô Trình của chúng ta trước đây đã giành được vô số giải thưởng..."
Anh ta vẫn còn thao thao bất tuyệt thì ánh mắt tôi đã va vào mắt Hàn Luật.
Hắn đang ôm Tống Vi Lan trong tay, nhưng ánh mắt lại nhìn vào bàn tay mà đang nắm Tống Thời Xuất. Hắn hơi do dự và nở một nụ cười châm chọc, giơ tay bắt tay tôi:
“Tôi ngưỡng mộ cô từ lâu rồi,” hắn đưa tay ra: “Các nhà thiết kế cũng sẽ tới quán bar sao? Tôi tưởng công việc của cô bận rộn như vậy, chắc hẳn bây giờ cô đang phải làm thêm giờ.”
Tên k--hốn này dùng lực mạnh đến nỗi tay tôi hơi ê ẩm, tôi nghiến răng nghiến lợi đáp lại: "Tôi còn tưởng rằng anh Hàn có rất nhiều việc phải làm, chắc chắn lúc này anh đang họp."
Tôi và hắn nhìn nhau với ánh mắt có chút nguy hiểm. Sau đó cùng buông tay ra và quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-cung-co-quyen-tim-hanh-phuc/1.html.]
…
Các gian hàng chật kín những người mà chúng tôi đã quen thuộc trong vòng kết nối của mình.
Chỉ là tôi và Hàn Luật đã bí mật kết hôn, lúc đầu ngoài bố mẹ chúng tôi không nói cho ai biết, chúng tôi đã kết hôn được bảy năm rồi. Mọi người xung quanh đều nghĩ chúng tôi còn độc thân và thường có người giới thiệu đối tượng.
"Đây là mối tình đầu của anh Hàn. Cô có biết về tình yêu khắc cốt ghi tâm không? Không ngờ rằng anh Hàn của chúng ta cũng là một chiến binh tình yêu thuần khiết!"
Người bạn cầm ly rượu mỉm cười: "Khi Vi Lan ra nước ngoài từ bảy năm trước đến giờ, anh ấy chưa từng kết hôn, vẫn luôn chờ đợi! Anh Hàn của chúng ta quả thực là kim cương vương, nhiều năm như vậy, các cô gái trẻ vây quanh, nhưng vẫn chưa bắt được, giống như Vương Bảo Xuyên kiên nhẫn chờ đợi vậy.”
“Tống Vi Lan vừa trở về hai người liền tái hợp, tôi đoán là chuyện tốt sắp tới, đến lúc đó phải mời chúng tôi uống rượu mừng a ha ha ha..."
Tôi nâng mí mắt lên.
Dưới ánh sáng ảo giác, Tống Vi Lan đang dựa sát vào Hàn Luật và nhìn chằm chằm vào tôi, với một nụ cười khiêu khích trên môi. Đó là sự khinh miệt của kẻ thắng cuộc đối với người thua cuộc.
Hàn Luật nghe vậy vẻ mặt không đổi sắc, nhìn về phía tôi. Tôi nhìn đi chỗ khác.
Con người thực sự là động vật hay quên. Trong những năm đó, nhiều đêm tôi không thể ngủ được, tim tôi đau như bị ai đó bóp nghẹt, không thở được, tôi đã rơi rất nhiều nước mắt.
Lúc đó tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ thoát ra được. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó xa lạ đến mức có chút mơ hồ. Tim tôi đã trở thành một cái kén dày và không còn đau nữa.
2
Hàn Luật và tôi là những người duy nhất ở đây chưa từng xuất hiện cùng nhau bao giờ. Họ tưởng chúng tôi không quen nhau và giới thiệu tôi với hắn.
"Cô Trình của chúng ta độc thân nhiều năm như vậy, vẫn chưa tìm được người thích hợp."
Anh ta cười khúc khích nói: “Gần đây mới tìm được một phi công nên xem như yên tâm. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô Trình nghiêm túc như vậy, có lẽ sẽ sớm có chuyện tốt phải không?”
Tống Thời Xuất bên cạnh mỉm cười nắm tay tôi: "ba tháng nữa tôi sẽ đủ tuổi kết hôn."
Bầu không khí đông đúc của quán bar không thể xóa đi vẻ trẻ trung trên khuôn mặt Tống Thời Xuất, đôi lông mày thẳng hiện rõ vẻ hiền lành, nhưng đôi mắt lại là đôi mắt cún con sáng ngời, và cậu ấy sẽ không bao giờ rời bỏ bất cứ ai mà cậu ấy đã xác định.
Trái tim tôi rung động.
Việc làm quen với Tống Thời Xuất có chút bất ngờ. Lúc đó tôi vừa đoạt giải và được mời về trường cũ giảng bài. Tống Thời Xuất không phải sinh viên chuyên ngành thiết kế mà chỉ muốn lấy chút điểm.
Tôi vừa kết thúc buổi giảng, đang định rời đi thì cậu ấy lại là người chạy tới chặn tôi lại. Tôi tưởng đó là một tân sinh viên mới vào trường muốn hỏi mấy câu chuyên môn nên dừng lại, kiên nhẫn nhìn cậu ấy.