AI CŨNG CÓ QUYỀN TÌM HẠNH PHÚC - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-25 17:55:10
Lượt xem: 252
9
Vào ngày cuối cùng của cuộc hôn nhân với Hàn Luật, tôi đã rất hạnh phúc khi hắn ký tên và nóng lòng muốn chia sẻ điều đó với Tống Thời Xuất.
Cậu ấy cũng rất vui vẻ:
[Là thật hay giả?]
[Vậy sáng mai tôi sẽ đến đó, chúng ta sẽ trực tiếp lấy giấy chứng nhận, để chị khỏi phải đi thêm một chuyến nữa, tôi về nhà tìm sổ hộ khẩu ngay.]
Phải thuyết phục rất nhiều mới khiến Tống Thời Xuất không phát đ--iên, cậu ấy hứa sẽ đợi chúng tôi gặp bố mẹ rồi mới nói chuyện.
Hôm nay một người bạn chung kết hôn, tôi và Hàn Luật đi hai xe riêng nhưng vẫn được xếp ngồi cùng một bàn. Tôi giả vờ như không nhìn thấy hắn.
Hắn gắp đồ ăn trên bàn vào đĩa của Tống Vi Lan, cười nói: “Ăn nhiều một chút.” Sau đó liếc nhìn tôi không để lại dấu vết.
Sắc mặt của Tống Vi Lan có chút cứng ngắc: “Hàn Luật, em không ăn hải sản.”
Những người bạn cùng bàn nhanh chóng phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Anh Hàn và Vi Lan là một đôi, sắp kết hôn. Chẳng phải sắp có chuyện tốt sao? Khi nào chúng ta mới được mời đến dự tiệc cưới?”
Hàn Luật không nói gì.
Tống Vi Lan hất tóc, nhếch khóe miệng, nhìn tôi nói: “Ừ, lúc đó mọi người nhất định phải đến nhé.”
Một người bạn khác mỉm cười nói: “Hai người thật tuyệt vời. Yêu nhau từ trung học đến giờ. Tôi nhớ có lần cậu đánh nhau với một tên xã hội đen ở ngoài trường, Vi Lan đã cứu cậu. Hàn Luật, sau này cậu nhất định phải đối xử tốt cô ấy!"
Vẻ mặt Vi Lan mất tự nhiên, cứng ngắc, đổi chủ đề: “Quên chuyện quá khứ đi, anh ấy không phải vì chuyện này mà ở lại với tôi.”
Hàn Tư vặn lại: “Ban đầu là vì chuyện này mà.”
Nhưng sắc mặt Tống Vi Lan càng trở nên khó coi hơn.
Tôi nâng mí mắt lên. Không ngờ giữa Tống Vị Lan và Hàn Luật lại có quá khứ như vậy. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi nên tôi cúi đầu tỏ vẻ không quan tâm.
“Thật trùng hợp sao?” Một người bạn khác cùng bàn của tôi ngẩng đầu lên: “Tử Khâm lúc đó cũng cứu được một cậu bé, nghe nói có năm sáu người vây quanh cậu bé, thậm chí có người còn dùng gậy bóng chày đánh cậu ấy. Tử Khâm chặn lại cho cậu bé và ngay lập tức gọi cảnh sát. Nếu không có Tử Khâm, cậu bé đó có thể đã đi rồi."
Cô ấy đến gần tôi phàn nàn: “Sau đó Tử Khâm của chúng tôi đã phải nghỉ học nửa năm và vì chuyện này mà bị lưu ban một năm. Kết quả là cậu bé đó thậm chí còn không nói một lời cảm ơn. Lúc đó cây gậy quá khắc nghiệt, ngay cả bây giờ Tử Khâm…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-cung-co-quyen-tim-hanh-phuc/7.html.]
Cô ấy đột ngột dừng lại và nhìn kỹ vào mặt tôi. Tôi thực sự không quan tâm đến điều này, đã quá lâu rồi và tôi cũng không muốn cảm ơn cô ấy vì điều đó.
Chẳng qua, sắc mặt Hàn Tư đột nhiên thay đổi, đột nhiên đứng lên, hất rơi rất nhiều chén bát đũa trên bàn, rượu đỏ theo mép bàn tràn vào quần hắn, nhưng hắn hình như không chú ý. Nhìn chằm chằm vào tôi, hắn nói với giọng run rẩy:
“Cô nói gì thế?!”
Trong mắt Tống Vi Lan hiện lên sự hoảng sợ, cô ta nhanh chóng đứng dậy ôm lấy hắn: “Hàn Luật, quần của anh bẩn rồi, chúng ta ra ngoài thay nhanh đi.”
Nhưng Hàn Luật hất cô ta ra, nghiến răng nghiến lợi: “Trình Tử Khâm, cô là… cô cứu người đó khi nào vậy?!”
Không hiểu sao phản ứng của hắn lại lớn như vậy, mọi người xung quanh đều như vậy.
Tôi không muốn phá hỏng đám cưới của bạn mình nên chỉ biết nghĩ lại, cau mày nói: “Tôi không nhớ chính xác ngày nào. Lúc đó là mùa hè năm 2014, hình như là tháng 8. Ngồi xuống nhanh đi, chúng ta đang dự đám cưới của người khác!”
Biểu cảm của Hàn Luật đột nhiên trở nên rất kỳ quái, có vẻ khó tin và hoảng sợ. “Lần đó cô đã nói gì với cậu bé kia?”
Dù đã lâu như vậy nhưng nỗi đau năm đó quá rõ ràng nên tôi vẫn nhớ rõ lời mình đã nói lúc đó – “Đừng sợ, cảnh sát đến rồi”, tôi nhớ mình đã nói như thế.
Hàn Luật ngồi phịch xuống ghế. Vẻ mặt của hắn dường không rõ đang khóc hay cười, cuối cùng hắn che mặt thật chặt.
Sắc mặt Tống Vị Lan trắng bệch như tờ giấy, toàn thân không khỏi run rẩy. Lúc này, kẻ n--gốc cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nhướng mày: “Có phải lúc đó anh là người bị đánh như đồ n--gốc không?”
“Thật đáng tiếc.” Tôi cười nói: “Nếu biết là anh thì tôi đã để bọn họ đánh c--hết anh rồi."
10
Nói xong tôi rời khỏi bàn. Phần còn lại của câu chuyện được một người bạn kể cho tôi qua WeChat vào buổi tối. [Hóa ra sau khi cậu cứu Hàn Luật, anh ta đã tìm kiếm cậu khắp nơi. Tống Vi Lan nhìn thấy cậu bị đánh đêm đó, cô ta vẫn luôn thích Hàn Luật, cho nên đơn giản là thay thế cậu!]
[Cậu không biết biểu cảm vừa rồi của Hàn Luật đâu, anh ta sợ c--hết khiếp!]
Vừa nói, cô ấy vừa gửi một đoạn video. Trong video, Tống Vi Lan khóc đến khàn giọng nói: "Đúng vậy, em thừa nhận lúc đó em đã bối rối và lừa dối anh, nhưng mối quan hệ của chúng ta ngần ấy năm qua cũng là giả tạo sao?"
Anh nói anh chỉ yêu em mà. Đúng vậy, Trình Tử Khâm đã cứu anh, nhưng anh không yêu cô ta. Chẳng lẽ bây giờ biết cô ta cứu anh, anh có thể yêu cô ta sao?!"