AI CŨNG ĐỪNG MONG ĐƯỢC THA THỨ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:22:13
Lượt xem: 2,851
Tôi nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Kỳ Ngọc, không nhịn được cười thành tiếng.
Kỳ Ngọc, "Em không hài lòng với trò chơi này à?"
Tôi lắc đầu.
"Tôi rất thích trò chơi này, chỉ là, nếu anh muốn g i ế t tôi, cũng không cần lãng phí thời gian diễn xuất như vậy đâu."
Tôi liếc nhìn Kiều Chi trong lòng Kỳ Ngọc.
Người phụ nữ ngu ngốc này, chắc là còn chưa biết mình chỉ là một quân cờ trong tay Kỳ Ngọc.
Đua xe tử thần, hệt như tên gọi, đó là trò chơi liều mạng.
Hai xe đối diện nhau, nhấn ga hết sức.
Ai tránh trước, người đó thua.
Kỳ Ngọc không thích Kiều Chi đến mức phải liều mạng vì chuyện này.
Lý do duy nhất là miếng đất đang được đấu thầu gần đây.
Nhà họ Thẩm là đối thủ lớn nhất của nhà họ Kỳ.
Xe của tôi đang đậu bên dưới.
Kỳ Ngọc có rất nhiều cơ hội động tay động chân.
Nếu người thừa kế nhà họ Thẩm gặp chuyện không may, giá cổ phiếu sẽ giảm, nhà họ Kỳ sẽ dễ dàng trúng thầu hơn nhiều.
Kỳ Ngọc nghe xong lời tôi nói, hiểu ý cười nhẹ.
"Vậy, em dám chơi không?"
"Phụng bồi tới cùng."
06
Tôi và Kỳ Ngọc quyết định địa điểm chơi trò này ở trên một con đường ven biển đang thi công.
Châu Khoa còn bận việc, trước khi đi không biết đã nói nhỏ cái gì với Kỳ Ngọc.
Kỳ Ngọc cho người đưa Kiều Chi đến b ệ n h v i ệ n.
Dù không cam lòng, nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Trước khi đi còn trừng mắt nhìn tôi một cái.
Tôi cười nhẹ.
Kiều Chi ấy à, tốt nhất cô hãy cầu nguyện hôm nay tôi c h ế t trong tay Kỳ Ngọc đi, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng c h ế t.
Trước khi xuất phát, tôi bảo người kiểm tra lại xe một lượt.
Kỳ Ngọc nhìn ra sự lo lắng của tôi, "Nếu em không yên tâm, tôi không ngại có mỹ nhân đi cùng. Nếu có gì bất trắc, lúc c h ế t có người làm bạn cũng coi như là chuyện may mắn."
"T h i t h ể của anh còn chưa đủ tư cách nằm cạnh tôi đâu." Tôi cười mỉa, bước vào xe, khởi động động cơ.
Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy Kỳ Ngọc cởi áo khoác ngoài, ném vào thùng rác.
Nghĩ đến nỗi đau của Kiều Chi khi biết sự thật, tôi vui sướng vô cùng.
Chân ga dưới chân càng đạp mạnh hơn.
Kỳ Ngọc cũng lên xe, tăng tốc đi theo.
Chẳng mấy chốc đã vượt qua tôi.
Tôi nắm chặt vô lăng, vượt lên trước anh ta.
Cứ như vậy, hai chúng tôi không phân cao thấp, một mạch đi đến địa điểm đã hẹn.
Kỳ Ngọc xuống xe, trong ánh mắt hiện lên một tia sung sướng.
"Đã chơi thì phải có thưởng có phạt, ưu tiên con gái, em nói trước đi."
Tôi bước đến trước mặt Kỳ Ngọc, đưa tay ra.
Đầu ngón tay tôi lướt dọc theo đường viền của xe.
Tôi cười nói, "Chiếc xe này của anh không tệ."
Kỳ Ngọc nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi, ánh mắt tối lại vài phần.
"Em muốn cái này?"
Tôi hừ nhẹ, đầu ngón tay từ thân xe trượt đến n.g.ự.c Kỳ Ngọc.
"Anh thì sao? Muốn miếng đất kia?"
"Ban đầu là vậy."
Kỳ Ngọc mỉm cười, nhìn tôi rút chiếc điều khiển b.o.m trong túi áo anh ta ra.
"Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi."
"Tôi muốn em."
07
"Lòng tham không nhỏ nhỉ." Tôi lấy điều khiển từ xa, cười nhẹ vỗ vỗ vào mặt Kỳ Ngọc, "Thắng được tôi rồi nói."
Kỳ Ngọc, "Tôi nghĩ tôi thua rồi, dù sao thì tôi cũng không nỡ để em c h ế t."
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Tôi khẽ nhướng mày, bước vào xe.
Giữa những kẻ đ i ê n luôn có một thứ gì đó rất đồng điệu.
Chỉ cần một ánh nhìn, tôi cảm nhận được…
Tôi cũng không nỡ để Kỳ Ngọc c h ế t.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-cung-dung-mong-duoc-tha-thu/chuong-3.html.]
Khó khăn lắm mới tìm được một món đồ chơi thú vị như vậy, không nỡ làm hỏng.
Tôi ngước mắt nhìn về phía bên kia đường, Kỳ Ngọc đang ngồi đó.
Anh ngồi trong xe, một tay chống lên cửa sổ, tựa đầu nhìn tôi.
Dùng khẩu hình miệng đếm thầm "Ba, hai, một".
Trò chơi lập tức bắt đầu.
Cùng với âm thanh báo hiệu, màn hình hiển thị trên xe nhảy ra vài chữ, "B ệ n h v i ệ n tâm thần Lục Lâm".
Tôi vừa kết nối cuộc gọi, vừa đạp chân ga ga.
"Đang bận…"
Đầu dây bên kia cắt ngang lời tôi.
"Bà Cố đã t ự s á t rồi."
08
Đầu óc tôi trống rỗng.
Khi lấy lại được tinh thần, xe của Kỳ Ngọc đã ở ngay trước mắt.
Tôi mím chặt môi, cài số lùi.
Quay đầu xe, kết thúc trò chơi.
Trên đường, tôi không hề nhả chân ga.
Chắc cũng vượt kha khá đèn đỏ, nhưng tôi không quan tâm.
Hoặc có thể nói, dù có đ â m c h ế t một vạn người, tôi cũng muốn đến gặp người phụ nữ đó trước khi bà ấy c h ế t.
Tuy nhiên, khi tôi đến b ệ n h v i ệ n Lục Lâm, chỉ còn lại một tấm vải trắng.
"Thẩm tiểu thư, rất xin lỗi."
B á c s ĩ c ấ p c ứ u mặt đầy áy náy.
Tôi làm như không nghe thấy, vòng qua bác sĩ, bước đến bên giường, kéo tấm vải trắng lên.
Đó là một gương mặt rất giống tôi.
Lẽ ra phải rực rỡ xinh đẹp không ai sánh bằng.
Nhưng giờ đã tàn tạ xám xịt .
"Rõ ràng các người biết bà ấy không muốn sống, tại sao không trông chừng cho kỹ?"
Giọng tôi khô khốc.
"Mỗi ngày chúng tôi đều kiểm tra các vật dụng trong phòng, chỉ là bà ấy giấu thuốc ngủ trong con búp bê kỳ lân, con búp bê đó…"
Nhân viên y tế bên cạnh giải thích nhỏ, nói đến giữa chừng thì im bặt.
Ai cũng biết nguyên nhân.
Bà ấy không cho ai động vào con búp bê đó, bao gồm cả tôi, người chủ nhân ban đầu của nó.
Nếu có ai muốn lấy con búp bê từ tay bà ấy, bà ấy sẽ phát đ i ê n, đ â m đầu vào tường rồi la hét.
"Tôi không chia sẻ! Không chia sẻ!"
Nhân viên y tế không biết đã rời khỏi phòng từ lúc nào, trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại.
Tôi giơ tay vuốt ve khuôn mặt bà ấy.
Cứng ngắc, lạnh lẽo.
Tôi thì thầm, "Mẹ, mẹ đang trừng phạt con sao?"
Cố Du Như là một người mẹ tốt, nhưng đó là đối với người mình thường.
Đối với tôi, người từ nhỏ đã phải chiến đấu trong đấu trường danh vọng, cái gọi là giáo dục yêu thương của bà ấy, chỉ khiến tôi thất bại thảm hại mà thôi.
Con búp bê kỳ lân đó là quà bà ấy tặng tôi.
Lúc còn học mẫu giáo, con gái nhà họ Lý muốn lấy con búp bê của tôi.
Tôi trực tiếp đ á n h gãy mũi cô ta.
Về nhà, Cố Du Như dạy tôi, "Thanh Thanh, ai cũng thích những món đồ xinh đẹp, con phải học cách chia sẻ."
Tôi mơ hồ gật đầu.
Sau này, Cố Du Như biết Thẩm Tri Ngôn có người phụ nữ khác ở ngoài, thậm chí có một đứa con trạc tuổi tôi.
Bà ấy không còn nhìn tôi nữa, mỗi ngày nằm trên giường, hết khóc rồi lại cười.
Lúc nào cũng ngâm nga một giai điệu.
Điệu nhạc đó, là Thẩm Tri Ngôn từng đàn cho bà ấy nghe.
Cuối cùng, đến một ngày, tôi đẩy cửa bước vào.
Với gương mặt trẻ con con nớt, tôi cười nói.
"Mẹ ơi, bố cũng có rất nhiều người thích, mẹ phải học cách chia sẻ…"
Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của bà ấy.
Từ mơ hồ, đến tuyệt vọng, cuối cùng là đ i ê n c u ồ n g.
09
Thấy không, chẳng ai muốn chia sẻ những thứ mình coi là báu vật cả.