AI THẬT LÒNG VỚI AI - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2024-11-04 23:40:23
Lượt xem: 431
11
Nhưng sau những chuyện này, tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa, và mới đi đến quyết định cắt đứt hoàn toàn.
Anh không cam tâm, giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt đỏ hoe:
"Hứa Yên Kiều, có phải em chưa từng yêu tôi? Nếu không, sao có thể dứt khoát như vậy?"
"Anh cũng chưa từng yêu tôi. Ngay cả khi gọi tên tôi, trong đầu anh vẫn nghĩ đến một người khác. Đối với anh, tôi chỉ là kẻ thế thân mà thôi. Ít nhất, tôi đã từng cố gắng thử yêu anh, nên đừng giả vờ như thể anh mới là người chịu tổn thương lớn nhất."
Tôi từng muốn bước ra khỏi quá khứ, và từng cảm động khi anh vì tôi mà đánh nhau với người khác.
Khi anh ấy nhìn tôi với ánh mắt chân thành lần nữa, tôi lại cảm thấy áy náy khi đáp lại ánh mắt ấy.
Tôi từng nghĩ, nếu đã quyết định tiến tới hôn nhân, có lẽ tôi nên thử yêu anh ấy.
Nhưng trước khi cảm xúc đó kịp nảy sinh, tôi đã nhìn thấy bức ảnh của Thẩm Tri Nhan.
Đó là tấm ảnh chụp cô vào năm nhất đại học, nghiêng đầu ngước nhìn cây hoa hoè, với dòng chữ phía sau ghi: "Mãi yêu Nhan Nhan."
Tôi mới hiểu rằng, trong lòng anh ấy, tôi chẳng qua chỉ là một người thay thế.
Không có nhiều ấm ức, chỉ là một chút chua xót.
Thì ra chúng tôi đều có tình yêu của riêng mình mà không thể có được.
Từ đó, tôi không nghĩ đến việc yêu anh ấy nữa, chỉ làm tròn bổn phận của một người trong cuộc hôn nhân sắp đặt.
Anh ấy khóc trong sự hối hận, nghẹn ngào nói:
"Giờ anh hối hận rồi, em biết không? Khi chuyện của Thẩm Tri Nhan bị phanh phui, phản ứng đầu tiên của anh là thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng có thể chấm dứt với cô ấy. Trong ba năm này, khi anh dần nhìn về phía em, anh đã không nhận ra rằng mình đã yêu em. Đối với cô ấy, anh chỉ có sự thương hại, thấy cô ấy chịu bất hạnh, và anh muốn bù đắp."
"Buồn nôn quá…" Tôi ôm bụng, cảm thấy buồn nôn.
Anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao vậy?"
Nhìn thấy biểu cảm của anh, tôi biết anh đã hiểu lầm. Thực ra tôi chỉ thấy ghê tởm vì lời nói của anh ta mà buồn nôn, nhưng tôi không định giải thích.
Tôi nhẹ nhàng xoa bụng, nói một cách giễu cợt: "Con của tôi không thiếu một người bố để làm khai sinh đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-that-long-voi-ai/chuong-11.html.]
Khuôn mặt anh tối sầm lại, ánh mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào bụng tôi: "Là con của ai?"
Tôi mỉm cười bình thản: "Là của mối tình đầu của tôi."
"Anh không tin, em đang lừa anh, đúng không?"
"Anh nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức lừa anh sao? Thật là rảnh rỗi đến phát chán."
Chu Tử Ngạn bước tới bên tôi, vòng tay ôm eo tôi, đẩy Giang Cảnh Diêu ra một cách lạnh lùng:
"Anh đến rồi sao?"
"Mẹ không yên tâm, bảo anh đến giúp em thu dọn đồ."
"Giang thiếu gia, tôi và Yên Yên sắp kết hôn, chắc chắn sẽ gửi thiệp mời cho anh. Đến lúc đó nhớ đến dự nhé."
Anh vòng tay qua eo tôi, đẩy Giang Cảnh Diêu để cùng tôi vào trong nhà.
Gương mặt Giang Cảnh Diêu đầy vẻ thất thần.
Vừa vào trong nhà, anh buông tay ra, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng.
"Giận rồi à?"
"Không có."
"Hắn cứ bám theo em, tại sao không gọi cho anh? Nếu không phải mẹ anh lo em không thu dọn được, nhờ anh qua giúp, em cứ để hắn nắm tay em như vậy sao?"
"Em sợ anh đến nhà em, lại nghĩ đến những chuyện không vui."
"Em nghĩ chồng em yếu đuối đến vậy sao?"
"Không biết ai tối hôm ấy ôm em khóc nữa."
"Yên Yên, rõ ràng tối đó em khóc to hơn mà."
Tôi giận dữ lườm anh một cái:
"Khi nào chúng ta kết hôn? Sao em không biết? Cầu hôn cũng chưa có."