ẢI TÌNH ÁI NGƯỜI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:22:38
Lượt xem: 254
5.
Đôi mắt của Giang Nguyên như chứa đầy ánh sao nho nhỏ, còn anh thì như cả vũ trụ rộng lớn bao la, bí ẩn và yên lặng, làm mê hoặc lòng người.
Dù tôi không thể hiểu hết được anh, nhưng rõ ràng tôi biết anh đang vui vẻ, khóe mắt hơi nâng lên, đôi môi bị anh ép xuống vẫn không thể kiềm chế được, xuất hiện một đường cong nhẹ.
Cảm xúc của Giang Nguyên chỉ thể hiện ra khi anh không thèm quan tâm người khác để ý anh vui hay giận. Nếu anh không muốn bị người khác đoán ra tâm trạng, nhất định anh có thể che giấu tất cả mọi người, không một ai ngoại lệ.
Tối nay, ngay tại lúc này, lại là một điều bất ngờ không thể lường trước.
Điều ngoài ý muốn này làm cho nhịp tim tôi đập nhanh, lập tức muốn bỏ chạy thật nhanh, “Vậy… tôi đi trước đây.”
“Tôi đưa em về.” Giang Nguyên bước thêm một bước về phía tôi, bàn tay lạnh lẽo áp lên mặt tôi, cúi người đến gần tỉ mỉ quan sát tôi, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đặt tay mình lên tay anh, nắm lấy không buông, ý cười của anh lập tức càng trở nên sâu hơn.
Cầm tay Giang Nguyên về đến tận cửa nhà, tim tôi vẫn đang run rẩy, cảm giác hồi hộp bao phủ cả trái tim khiến tôi sợ rằng mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ.
“Đến rồi.” Tôi kéo tay Giang Nguyên.
Anh cụp mắt, liếc nhìn tôi một cái, “Ừ.”
Ban đêm không nên đưa ra quyết định, bởi con người sẽ trở nên thiếu lý trí, nói ngắn gọn là lá gan lớn hơn trí óc.
Tôi mạnh mẽ kéo Giang Nguyên xuống, nhắm mắt hôn vào cằm anh rồi nhanh chóng tách ra, chuẩn bị chạy đi.
Nhưng tôi bị một lực mạnh kéo lại, không thể làm gì khác ngoài việc đỏ mặt đối mắt với Giang Nguyên, người tôi vừa hôn lén.
Đôi tai anh hơi ửng đỏ, ánh mắt sâu thẳm, ngoài ra không còn gì khác, chưa kịp để tôi cảm thấy có chút thất vọng thì anh đã lên tiếng, giọng nói khàn khàn nhưng chứa đựng một loại cảm xúc không thể diễn tả, mang theo chút kiềm chế, “Hôn xong rồi bỏ chạy như vậy sao?”
“Vậy thì làm sao bây giờ?” Vừa nói ra câu này, tôi lập tức muốn cắn lưỡi mình, vì nó quá ngọt ngào, ngọt đến dựng tóc gáy, như đang nũng nịu.
Giang Nguyên nhướng mày, nụ cười lan rộng, trông hơi xấu xa, anh cúi người ôm chặt eo tôi, tay che mắt tôi, thấp giọng nói, “Đừng nhìn tôi như vậy.”
Rồi chưa kịp để tôi hỏi lý do, đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh đã chạm vào môi tôi, mềm mại, sau khi hàm răng bị tách mở, tôi cảm nhận được sự cuồng nhiệt và mãnh liệt của Giang Nguyên, như thể trong anh đang giam giữ một con thú hoang, chỉ khi tôi không nhìn thấy, anh mới dám đem thả nó ra như lúc này.
Thật lâu sau tôi mới được buông ra, Giang Nguyên nhẹ nhàng chạm vào khóe môi tôi, “Về đi.”
Ôi, ai còn dám ở lại nữa chứ, anh vừa dịu dàng vừa quyến rũ đến mức tôi không dám nhìn thêm một giây, tôi gần như là chạy gấp vào nhà, tựa vào cửa nhà từ từ trượt xuống, cuối cùng không kìm được mà thốt lên, “Á——! Vui quá!”
Quá hạnh phúc.
“Mẹ thấy con thật sự muốn c.h.ế.t rồi, giờ này rồi còn la hét ầm ĩ?” Mẹ tôi đang đắp mặt nạ, đứng trên cầu thang nhìn tôi với ánh mắt c.h.ế.t chóc.
Sau đó, bà nhấn công tắc, đi xuống với dáng vẻ lộng lẫy như một nữ thần, thậm chí không thèm liếc nhìn tôi một cái.
Thật ra, mẹ tôi rất sắc sảo và thông minh, không gì có thể qua mắt bà, nhận ra bà đang quan tâm, tôi bắt đầu cảm thấy chột dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-tinh-ai-nguoi/chuong-5.html.]
Dù sao tôi cũng không thể kế thừa những gì tốt nhất từ bố mẹ, từ nhỏ đã bị bà chê bai vô số lần vì không đủ thông minh.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
May mắn thay, tôi rất giỏi vật lý, giờ tôi quay trở lại cũng dự định tiếp tục nghiên cứu khoa học, không cần phải xử lý các mối quan hệ phức tạp gì khác.
“Nói đi, về khuya như vậy còn thế này, là đã an ổn ở bên thằng nhóc Giang gia kia rồi?” Mẹ tôi dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo, không mấy hài lòng liếc tôi một cái.
“Thằng nhóc Giang gia là sao hả mẹ, mẹ không hài lòng với Giang Nguyên à?” Tôi bước nhanh đến trước mặt bà, ngồi xổm xuống nắm lấy tay bà.
“Người ta thông minh như vậy, còn con thì ngốc nghếch, không thể so lại với người ta, chẳng phải là một cặp đũa lệch sao?” Mẹ tôi âu yếm xoa đầu tôi.
Tôi thật sự cảm ơn bà.
“À, thằng nhóc ấy thực ra cũng không tệ lắm, chỉ là con dù ngốc thì trông cũng có phần mới lạ, người thông minh đến đâu đôi khi cũng không đoán được suy nghĩ của con, vì vậy, sau này nếu có ý tưởng gì thì nhớ giao tiếp với người khác, đừng nghĩ rằng người ta thông minh thì có thể đoán được con đang nghĩ gì, dù gì cậu ta cũng có thể đoán được heo đang nghĩ gì sao?”
Mẹ tôi có lẽ nhận ra lời khuyên này là một sự xúc phạm lớn đối với tôi, vì vậy sau khi dặn dò xong, bà không nghe thêm gì từ tôi, chỉ rút tay lên khỏi đầu tôi rồi đứng dậy đi lên tầng, “Đừng ồn ào nữa, nếu hưng phấn thì vào phòng mà vui vẻ đi.”
Ngọn lửa tình yêu của tôi bị mẹ dập tắt gần hết chỉ bằng vài câu nói, sau khi tắm xong, leo lên giường vẫn còn buồn bực, nghĩ đến việc Giang Nguyên giờ là bạn trai tôi, tôi cần phải thực hiện quyền lợi của người yêu, hào hứng mở WeChat, gửi tin nhắn cho anh.
“Anh có thấy em ngốc không?”
“…”
“Trả lời đi!”
“Không sao đâu.”
Không sao là sao? Nghĩa là anh không chê tôi ngốc à?
Ôi, dù bản thân bị khẳng định là ngốc nhưng vẫn rất vui, có phải tôi không thể cứu vãn nữa rồi không?
Đột nhiên điện thoại lại reo lên.
“Em rất thông minh, chỉ là không muốn tốn tâm trí vào người khác.”
Anh giỏi thật.
Đáp lễ lại, tôi gửi một tin nhắn cho anh, “Em sẽ đặt hết tất cả tâm tư vào anh, tất cả, ngoại trừ vật lý.”
Tôi chỉ là không dám nghĩ, nói và làm nhiều trước mặt Giang Nguyên, nhưng hiện giờ anh đã cho tôi cơ hội.
Gửi xong, tôi tắt điện thoại và ném sang một bên, phủ chăn qua đầu, cắn chặt răng, kìm nén sự xấu hổ và vui mừng không thể diễn tả.
Sau một thời gian dài bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra Giang Nguyên đã trả lời tôi được khoảng sáu, bảy phút rồi.
“Nói được phải làm được.”
Vẫn là phong cách quen thuộc đó, không hổ là Giang Nguyên.