Âm sát - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-13 09:21:41
Lượt xem: 167
Nhưng đồng tử của chị ấy càng ngày càng to, đảo qua đảo lại, như có thể lộ ra bất cứ lúc nào.
Mẹ tôi vội núp sau lưng Trần Hạt Tử chửi bới: “Thanh thiên bạch nhật, còn xoắn người như vậy, đúng là con khốn, cách xa đàn ông liền sống không được.”
Trần Hạt Tử có cảm giác mình giống như đang đối mặt với một đối thủ đáng gờm, sắc mặt tái nhợt: “Không hay rồi, âm sát sắp ra đời rồi.”
Chị gái tôi biến thành âm sát rồi?!
Tôi cũng hốt hoảng bất ngờ buông tay.
Chị gái tôi nặng nề rơi xuống đất.
Cơ thể hơi cong, tứ chi run rẩy, giống hệt như người sống.
“Thi thể vùng dậy thật rồi.”
Những người đàn ông xung quanh tái mặt vì sợ hãi, toàn thân run rẩy: “Nhanh....nhanh chạy.”
Mẹ tôi túm lấy ống quần của Trần Hạt Tử hét lên: “Ông nhanh nghĩ cách đi.”
Trần Hạt Tử nói: “Quan tài gỗ Hòe là để tránh ấm ma quỷ, mau đặt nó vào trong quan tài đi.”
Không ai dám đến gần chị tôi.
Khóe miệng chị tôi bắt đầu cong lên, càng mở càng to.
Một con rắn đen như cái chén chui ra từ cổ họng của chị.
Con rắn đen có mùi tanh hôi, vảy sáng bóng, dài ba bốn mét.
“Tôi nghĩ là t.h.i t.h.ể sống dậy, không nghĩ tới, là bị rắn đen xuyên qua.”
Mẹ tôi trợn mắt nhìn Trần Hạt Tử nói: “Ông hay lắm, con rắn đen gây rối hay là âm sát xuất hiện cũng không phân biệt được à.”
Trần Hạt Tử không nói gì, cau mày, lẩm nhẩm bấm ngón tay.
Đàn ông xung quanh nghĩ lại phát sợ: “Chậc chậc, chả trách vừa rồi tôi nói không có mùi vị gì.”
“Anh nghĩ xem, người cô ta nhỏ như vậy mà bên trong thân thể nhét một con rắn lớn như vậy, làm sao có mùi vị gì được.”
“Đó là mấy người nghĩ, nhưng tôi nghĩ là ăn một con rắn như vậy vào trong bụng, không thoải mái mà chết.”
Vương Lão Lục ở làng bên cạnh là một người bắt rắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/am-sat/4.html.]
Với thị lực tốt đôi tay nhanh nhẹn, anh ta tóm lấy con rắn đen dài 7 tấc.
Con rắn đen hoảng sợ, dùng cái đuôi của nó điên cuồng quấn quanh cánh tay của Vương Lão Lục.
“Con rắn đen này không thể g.i.ế.c được.”
Trần Hạt Tử đột nhiên đưa tay ra nhéo vào cổ tay của Vương Lão Lục.
Vương Lão Lục đau đớn, con rắn đen rơi xuống đất.
Trần Hạt Tử cầm con rắn đen lên nói với mẹ tôi: “Con rắn đen này là hiện thân của sự oán hận của con gái bà, bà phải giữ cho nó sống.”
Mẹ tôi bĩu môi: “Nó muốn mua qua tài, lão nương cũng đã mua cho nó rồi, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“Bây giờ lại bắt tôi nuôi một con rắn, ông nghĩ tôi có bị ngốc không?”
Trần Hạt Tử trầm giọng nói: “Tâm nguyện cuối cùng của con gái bà là được chôn cất trong quan tài, bây giờ bà đã chuẩn bị quan tài , nó sẽ không làm loạn nữa.”
“Nếu bà chăm sóc tốt con rắn đen này, rắn đen này nó sẽ tự bỏ đi mà bà không cần lo lắng về tính mạng.”
“Nhưng nếu không chăm sóc tốt, bà sẽ là người c.h.ế.t đầu tiên.”
Mẹ tôi ném con rắn xuống đất chửi: “Bây giờ là thiên tai hay hỏa hoạn, bản thân còn nuôi sống không nổi, còn phải nuôi một con súc sinh?”
Bà ấy giơ chân lên đạp mạnh vào đầu con rắn.
Con rắn đen dường nư không biết đau.
Rõ ràng có m.á.u rỉ ra từ khóe mắt của nó, nhưng nó vẫn bất động nhìn thẳng vào tôi.
Tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân không dám nhìn vào đôi mắt màu vàng của nó.
.......................
Chị gái tôi bị đưa lên núi chôn cất.
Mẹ tôi nhét con rắn đen vào một chiếc bình lớn, chuẩn bị ủ rượu.
Ngày hôm sau, Trần Tam Cẩu, còn có hơn hai mươi người đàn ông của làng bên cạnh đều đã chết.
Họ c.h.ế.t trong tình trạng đau khổ, trần truồng, có những con rắn đen bò dày đặc trong và ngoài cơ thể.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Trưởng làng bên cạnh cảm thấy có điều gì đó không ổn, đến nhờ Trần Hạt Tử giúp đỡ.