ĂN CHÁO ĐÁ BÁT MUÔN ĐỜI NÁT - C10
Cập nhật lúc: 2024-09-09 12:58:18
Lượt xem: 2,340
“Khanh Khanh, em nhất định phải tàn nhẫn với anh như vậy sao?”
Tôi nhíu mày: "Anh là ai?”
Hắn nhịn xuống sự nóng nảy, trong ánh mắt toát ra chút ấm ức: "Khanh Khanh, đừng như vậy có được không? Em đối xử với anh như vậy, anh cảm thấy đau lòng muốn ch.”
Hắn muốn bắt cóc đạo đức tôi à?
Tôi không nói lời nào, hắn tiếp tục tỏ vẻ đau đớn: "Có thể cho anh một cơ hội cuối cùng hay không, về sau mạng của anh đều thuộc về em.”
Trò trước không có tác dụng, giờ chuyển sang dùng văn ngôn tình à?
Thảo nào hắn có thể nói ra những lời kia trong lễ trao giải.
Trong đầu hắn quả thật chẳng có thứ gì đứng đắn.
Tôi cũng lười trả lời hắn.
Chỉ cảm thấy phiền muốn ch.
Chẳng biết đùa giỡn như tên sói Phó Dư Bạch, cũng không dịu dàng, săn sóc như Tang Ninh.
Sao trước đây tôi lại mắt mù nhìn trúng hắn?
Thấy tôi không nói lời nào, hắn cho rằng tôi đã nguôi giận.
Liền bước lại gần tôi:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Trước đây em chưa bao giờ bỏ mặc anh một ngày nào. Em thấy đồ gì thú vị sẽ mua cho anh. Ăn ngon cũng sẽ dẫn anh đi cùng. Anh sẽ mang theo em đi trải nghiệm toàn thế giới.
......
Nói xong lời cuối cùng, hắn bắt đầu có chút nghẹn ngào:
"Vừa mới bắt đầu anh cho rằng em chỉ là muốn chơi đùa anh, không nghĩ tới việc chính mình lại thật sự hãm sâu vào. Bây giờ, em không nhìn anh nữa, lòng anh như muốn tan nát. Có phải em và Phó Dư Bạch đã thành đôi rồi không?”
16.
Tôi lui ra sau một bước, cười lạnh một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/an-chao-da-bat-muon-doi-nat/c10.html.]
"Lộ Hoài, anh còn biết trước kia tôi thiên vị anh như thế nào sao? Vậy mà anh còn ở trước mặt tất cả mọi người làm tôi xấu hổ, sao anh lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chứ?"
Hắn nuốt một ngụm nước miếng: “Anh chỉ là…”
“Hay anh muốn ăn trong bát còn nhìn trong nồi, hoặc là cảm thấy bản thân có năng lực rồi, có thể làm cho hai người phụ nữ đều vì anh mà tranh giành tình cảm à? Anh lấy tự tin ở đâu ra thế?”
Vừa dứt lời, một bóng người đã vọt ra bảo vệ Lộ Hoài.
Giang Tinh Dao chỉ vào tôi nói: “Cô đừng tưởng rằng mình có mấy đồng tiền thối liền có thể vũ nhục người khác, tôi sẽ trả tiền bồi thường để Lộ Hoài hủy hợp đồng với cô!"
Tôi còn chưa kịp mở miệng, giọng Tang Ninh đã vang lên trước:
"Chị gọi đây là sỉ nhục người khác à?”
Còn có giọng Phó Dư Bạch: "Ha ha ha, anh Tiếc Nuối và chị Pháo Hoa, b.ắ.n pháo hoa xong chưa? Ở đây diễn cái gì, Oscar đáng ra phải trao giải nghị lực cho hai người.”
Hai người này hiếm thấy mà chung sống hòa bình.
Tôi cũng cười cười: "Thật tốt quá, tôi còn sợ không ai có thể trả số tiền này. Giang tiểu thư khí thế như vậy, ngày mai hãy đến tìm luật sư của công ty chúng tôi nói chuyện nhé.”
Nói xong tôi kéo Phó Dư Bạch và Tang Ninh xoay người rời đi.
17.
Đêm đó, tôi nhận được tin nhắn Lộ Hoài dùng số khác gửi tới:
[Chúng ta thật sự phải đi đến bước này sao?]
Tôi không trả lời.
Ngày hôm sau, các trang lớn đều đăng tin tôi lòng dạ hiểm độc chèn ép Lộ Hoài, không cho tài nguyên, cố ý đóng băng hắn.
Hắn yêu cầu hủy hợp đồng với công ty.
Nhìn xem, trong đầu hai người chỉ có tình yêu này chiêu trò nghĩ ra được cũng chỉ có như vậy.
Muốn dùng dư luận để không phải bồi thường tiền mà vẫn được hủy hợp đồng.
Xem ra Giang Tinh Dao cũng chẳng thể giúp được gì nhiều cho hắn.