Ăn Em Trai Của Bạn Thân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:10:14
Lượt xem: 378
Đầu dây bên kia im lặng, sau đó là tiếng tút tút tút.
Tôi giận dữ nhìn Hướng Thanh, cậu thấy tôi giận, tỏ vẻ uất ức, ghé sát tai tôi: "Em chỉ muốn được ở bên chị một cách quang minh chính đại thôi mà!... "
Yêu một chú cún con như em thì có gì sai chứ? Muốn có một danh phận cũng không có gì sai.
Thật là một cậu trai đơn thuần dễ bắt nạt, tôi giật lấy chăn, giả làm một chú chim cút.
Trong giấc mơ, tôi mơ thấy tôi, Hướng Vãn, Hướng Thanh, ba chúng tôi nhìn nhau không nói lời nào.
Hướng Vãn như muốn g.i.ế.c tôi, nếu không phải vì Hướng Thanh ở bên cạnh, tôi tin rằng cậu ấy đã làm như vậy.
Còn Hướng Thanh thì uất ức trốn sau lưng Hướng Vãn, trên cổ cậu vẫn còn lắc lư hai vết hôn đỏ.
Tôi nuốt nước bọt, khi Hướng Vãn đuổi theo đánh tôi, tôi đã giật mình tỉnh dậy.
Bàn tay của Hướng Thanh vẫn đang ngang eo tôi, lúc này vẫn còn sớm, ngoài cửa sổ sương mù mờ mịt, tôi cúi đầu nhìn chàng trai cau mày, cậu khẽ nói: "Ngủ thêm một chút nữa đi."
Ngủ thêm chút nữa thì Hướng Vãn đến đấy.
Tôi chỉ đành bất lực đánh thức cậu.
"Chị phải về rồi, nếu không chị em sẽ không tha cho chị đâu."
Tôi nhanh chóng mặc quần áo trước mặt Hướng Thanh, quay lại nhìn cậu, hôn cậu một cái, trong lúc cậu còn đang ngẩn người, tôi để lại một câu: "Chị đi đây."
Giọng Hướng Thanh khàn khàn, nhưng lại rất êm tai, cậu nhìn điện thoại, gật đầu: "Được ạ."
Ngoan ngoãn đến mức khó tin!
Đợi lát nữa đi nói thẳng với Hướng Vãn luôn đi, cùng lắm là bị đánh một trận.
Tôi lên xe taxi, đèn đường ngoài cửa sổ lần lượt trôi qua.
Có chút mệt mỏi, tôi chợp mắt một lát.
Xuống xe, tôi gọi điện cho Hướng Vãn, bên kia giọng không cao hứng lắm: "Nói đi, cậu vừa làm gì?"
Tôi ấp úng không nói, bên kia thở dài: "Thôi đến đây, có chuyện cần nói với cậu..."
Tôi nhanh chóng tìm được phòng của Hướng Vãn, mở cửa vào thì mọi người đã đi hết, cậu ấy nằm trên ghế sofa, uống đến không biết trời đất là gì.
Tôi vỗ vỗ mặt cậu ấy, ngồi xuống bên cạnh: "Sao uống nhiều vậy?"
Nói rồi rót cho mình một ly, hơi cay nhưng lại ngọt ngào, tôi nhấp một ngụm.
Mặt Hướng Vãn hơi đỏ, trông không phải uống ít.
Cậy ấy ngồi nửa chừng, chậm rãi nói: "Lộ Vũ quay về rồi…"
Tôi nhướn mày, chưa từng nghe đến cái tên này: "Ai cơ?"
Tôi một tay nghịch ly rượu, nhìn qua lớp thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu hổ phách.
Hướng Vãn nheo mắt lại: "Còn ai nữa, mối tình đầu của Hướng Thanh đấy, chậc chậc, cái dáng vẻ ấy, mê đắm Hướng Thanh đến vậy mà!"
Ly rượu suýt rơi khỏi tay tôi, chẳng phải Hướng Thanh đã nói trước khi gặp tôi, cậu ấy không hề có đối tượng nào sao, lừa tôi à?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/an-em-trai-cua-ban-than/chuong-4.html.]
Thấy tôi không nói gì, Hướng Vãn tiếp tục tự nói.
"Hồi nhỏ nhóc ra ngoài chơi bóng rổ với bạn, gặp phải Lộ Vũ, bộ dạng xấu hổ ấy, từ sau lần đó tớ chưa từng thấy lại!"
Hướng Vãn lại tiếp tục: "Kết quả là sau đó Lộ Vũ đi nước ngoài, nhóc còn suy sụp một thời gian dài."
Trong căn phòng riêng yên tĩnh đến kỳ lạ, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, như thể bị ai đó siết chặt, đến mức không thở nổi.
Hướng Vãn cười khẽ: “Lần này cô ấy về hình như là vì Hướng Thanh, thằng nhóc đó đúng là có phúc ghê!”
Thật là may mắn ghê!
Hướng Vãn cầm lấy áo khoác, từ từ đứng dậy: “Đi thôi, cuối cùng tôi cũng có một cô em dâu rồi!”
Tôi ngồi đó, lặng người suy nghĩ.
“Chẳng lẽ để tớ làm em dâu không tốt sao?”
“Cút.”
Tôi: …
7
Một cuộc gọi đến là từ Hướng Thanh. Tôi nhìn màn hình, bĩu môi một tiếng.
Không thèm nghe máy, uống cạn ly rượu cuối cùng rồi bắt xe về.
Vừa đến trước cửa nhà, một bóng đen lao tới, giữ chặt cánh tay tôi, kéo tôi vào lòng, hương bạc hà xộc vào mũi.
Tôi có chút ấm ức, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
Hướng Thanh ôm chặt lấy tôi, qua lớp áo, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ và cơ bắp rắn chắc của cậu ấy.
Trong đôi mắt đen đậm của cậu ấy hiện lên sự uất ức và cẩn trọng không sao xóa nổi: “Sao chị lại không thèm để ý đến em?”
Trái tim tôi chợt nghẹn lại, cố gắng nén tiếng nức nở mà nói: “Sau này đừng tìm chị nữa.”
Tôi cảm nhận cơ thể thiếu niên cứng đờ, lại cố tỏ ra không quan tâm, giọng nhẹ nhàng: “Em phiền quá, Hướng Thanh.”
Hướng Vãn nói với tôi rằng, Hướng Thanh và Lộ Vũ không phải vì hết yêu mà chia tay, mà là vì không thể gặp mặt nhau.
Nếu Hướng Thanh biết Lộ Vũ đã quay về, liệu cậu ấy có còn muốn ở bên tôi không?
Tôi không muốn biết, càng không dám biết.
Bởi vì trong suốt thời gian bên cạnh Hướng Thanh, tôi phát hiện mình đã yêu cậu ấy đến mức không thể thoát ra.
Tôi gạt tay cậu ấy ra, không dùng lực, nhưng dễ dàng đẩy ra.
Cậu ấy lập tức phản ứng lại, đờ đẫn nhìn tôi, khóe mắt đỏ hoe, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, cẩn thận hỏi: “Vậy nên, chị không cần em nữa sao? Em đã làm sai điều gì, em sẽ sửa mà.”
“Lần sau em không ăn vụng khoai tây chiên của chị nữa, được không?”
Đáng ghét, còn ăn vụng khoai tây chiên của tôi nữa chứ.
“Chị không cần em, cũng không cần khoai tây chiên của em.”
Không cần nữa sao? Tôi nhìn Hướng Thanh mà không biết phải nói gì, cũng không biết phải trả lời thế nào.