Ăn Em Trai Của Bạn Thân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:10:18
Lượt xem: 312
Nhưng tôi không ngờ được da mặt của Hướng Thanh vừa mỏng lại vừa dày.
Cậu chống tay, ép tôi vào một góc xe, giọng điệu vô tội: “Em thích nhìn chị.”
Không thể phủ nhận rằng Hướng Thanh rất đẹp trai, nét mặt thanh tú, sống mũi cao, dáng người thon gọn.
Đặc biệt là khi cậu nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không chịu nổi.
Vậy nên, nhân lúc cậu không để ý, tôi hôn nhẹ lên má cậu một cái.
Mặt Hướng Thanh đỏ lên tận cổ, đến cả dái tai cũng đỏ ửng như máu, tôi không nhịn được lại hôn thêm một cái nữa.
Yết hầu cậu gợn lên xuống, lời ra đến miệng nhưng chỉ thốt được: “Chị...”
Nhân lúc cậu chưa kịp nói thêm gì, tôi thấy đã đến nơi liền nhanh chóng xuống xe.
Tôi không thể nào đấu lại cậu.
Hướng Thanh chỉ cười khẽ sau lưng tôi, vẻ mặt bối rối.
Hôm qua Lộ Vũ đã sắp xếp ổn thỏa cho Hướng Vãn đang nhảy điệu khỉ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hướng Vãn như một con hổ đẩy tôi vào góc, ánh mắt sắc bén nhưng giọng nói lại dịu dàng: “Đứa trẻ có phải là của anh ta không?”
Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ "anh ta" là ai, Bạch Hà.
Tôi muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không thiện của Hướng Vãn, lời nói đến miệng lại không thể thốt ra.
Tôi quan sát sắc mặt của Hướng Vãn.
Giữa việc nói thật là em trai cậu ấy hay lừa rằng đó là con của Bạch Hà, tôi thực sự phân vân.
Cả hai tình huống đều có hậu quả nghiêm trọng.
Ai cứu tôi với!
Thấy tôi im lặng, Hướng Vãn liền cầm lấy tờ giấy khám thai rồi đi ra ngoài.
Trước khi quay lại, cậu ấy còn không quên liếc tôi một cái, ánh mắt như muốn nói:
Đúng là đã từng thấy người ngốc, nhưng chưa thấy ai ngốc như cậu.
Thôi rồi, chuyện tình này vẫn không thể công khai, tôi luôn có cảm giác Hướng Vãn sẽ không để yên cho tôi.
Tôi cố tình bảo Hướng Thanh đợi ở bãi đậu xe dưới tầng, không lâu sau tôi đã xuống.
Chàng trai đầu gối lên cánh tay, vừa nhìn thấy tôi đã lập tức dang rộng vòng tay, ánh mắt sáng rực như ngôi sao.
Nụ cười làm đôi mắt anh cong cong như vầng trăng khuyết.
Đẹp trai quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/an-em-trai-cua-ban-than/chuong-7.html.]
Dù đã nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy đẹp trai.
Chưa về đến nhà, mí mắt phải tôi đã giật liên hồi, tim cũng không yên.
Vừa xuống xe, tôi theo bản năng kéo góc áo Hướng Thanh.
Lông mày đẹp của Hướng Thanh khẽ nhướng lên, cậu ghé sát tai tôi, xung quanh là hương bạc hà mát lạnh, khiến tôi an lòng không ít.
“Chị không nỡ xa em đến vậy sao?” cậu nói.
Tôi đ.ấ.m cậu hai cái, vội xuống xe, sau lưng là tiếng cười nhẹ của cậu. Tiếng cười lan tỏa trong màn đêm, vang lên mãi không dứt.
Tôi không chờ Hướng Thanh mà tự mình lên trước, càng gần đến tầng trên tôi càng thấy lo lắng, không hiểu sao lại căng thẳng thế này.
Cảm giác bất an này như từ trong lòng trào lên vậy.
10
Mặt trăng bị tòa nhà che khuất, chút ánh trăng yếu ớt chẳng thể chiếu đến chỗ tôi. Vừa đúng lúc đèn cảm ứng âm thanh lại hỏng từ mấy ngày trước.
Tôi hơi lo lắng, sao mình lại không chờ đợi để cùng lên với Hướng Thanh chứ?
Đang định quay lại thì tôi đ.â.m vào một lồng n.g.ự.c cứng rắn. Cái mùi này khiến tôi không mấy dễ chịu vì đó không phải mùi của Hướng Thanh.
Bạch Hà nắm chặt lấy tôi, không để tôi cựa quậy. Anh ta nói với giọng đầy tức giận: "Tống Vân, không ngờ cô lại dám chơi bời với gã đàn ông lạ mặt đến mức này, còn có cả con rồi nữa."
Giọng anh ta như rít qua kẽ răng: "Thế mà cô lại dám khinh thường tôi à? Chúng ta chẳng phải đều giống nhau sao!"
Tôi hoảng loạn, cố thoát ra nhưng không nổi, đành giẫm mạnh lên chân anh ta một cái. Trong đêm yên tĩnh, tiếng hét của anh ta nghe thảm như một con vịt đực bị bóp cổ.
Tôi nhân cơ hội này kéo giãn khoảng cách, chạy mà không quay đầu lại. Nhưng tôi không ngờ cái đầu lợn của anh ta lại phản ứng nhanh như vậy, chỉ vài bước đã chắn ngay trước mặt tôi.
Anh ta giơ tay định đánh tôi, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười nhếch mép đầy ghê tởm. Anh ta mạnh bạo nắm chặt cằm tôi, định cúi xuống hôn.
Trong lúc hoảng loạn, tôi ngửi thấy mùi hương bạc hà.
Là Hướng Thanh. Khi tôi nhận ra thì đã thấy mình được cậu ôm chặt trong vòng tay, ngón tay cái không ngừng vụng về lau nước mắt trên má tôi.
Giọng của Hướng Thanh có chút giận dữ nhưng vẫn cố nén xuống: "Muốn c.h.ế.t à?"
Nói rồi cậu đ.ấ.m thẳng vào Bạch Hà, đánh đến khi nghe tiếng cầu xin của hắn, tôi sợ có chuyện chẳng lành vội vàng ngăn lại.
Hướng Thanh nhìn tôi cười, nụ cười của cậu giữa đêm đen thật rực rỡ.
Nhìn nụ cười của cậu, tôi mới hơi an tâm, nhưng mí mắt phải của tôi vẫn giật liên hồi. Khi tôi đang cúi xuống suy nghĩ, Hướng Thanh bất ngờ ngã xuống trước mặt tôi.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã nghe thấy tiếng cười nham hiểm của Bạch Hà: "Chỉ với cậu mà dám đấu với tôi sao! Tôi đã nói sẽ báo thù mà."
Tôi ngửi thấy mùi m.á.u tanh, nước mắt trào ra nhưng tôi không cảm thấy chút gì, Bạch Hà khập khiễng tiến lại gần.
"Chị… đừng khóc nữa, em đau lòng lắm!" Tôi nửa ôm lấy Hướng Thanh, thấy vết d.a.o đ.â.m vào bụng trái cậu, m.á.u vẫn chảy không ngừng.
"Chị ơi, hình như em không chịu nổi nữa rồi, nhưng em rất muốn ở bên chị, chỉ cần được nhìn chị suốt đời…"
Tôi không ngừng khóc, không biết phải nói gì, chỉ có thể lặp lại một cách máy móc: "Cố lên, Hướng Thanh, chị xin em… chị xin em đấy!"