ANH ẤY HOANG DÃ NHƯ MỘT CON CHÓ - C21
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:38:04
Lượt xem: 1,205
Tôi lắc đầu: “Không, em là kẻ xấu, giờ anh hối hận vẫn kịp.”
“Không hối hận.” Nụ cười nơi khóe môi Tạ Trầm nhẹ nhàng: “Anh tình nguyện bị em hành hạ cả đời.”
【Tạ Trầm đang tỏ tình sao? Từ ‘thích’ này có phải là quá nóng bỏng không?】
【Thế giới của phản diện luôn không thể hiểu được, nhưng không ảnh hưởng đến việc chúng ta nhấm nháp.】
16
Sau khi Lục gia phá sản, Lục Ngộ Châu mang theo chút tài sản cuối cùng của gia đình đi ra nước ngoài để bắt đầu lại.
Ôn Thiển Thiển vốn định đi theo hắn rời đi, nhưng lại bị mẹ cô ta trói lại và gửi đến giường của một thiếu gia khác.
Hôm đó, tôi đang đi dạo phố thì gặp lại cô ta.
Cô ta đi thẳng đến trước mặt tôi, mắt đỏ hoe mở lời:
“Ôn Lê, bây giờ tôi và Lục Ngộ Châu đã ly hôn, mỗi ngày chỉ có thể ở bên những người tôi không thích... cô biết tôi đang sống những ngày tháng như thế nào không?”
Cô ta luôn như vậy, một vẻ ngoài yếu đuối bị ép buộc đến đáng thương, như thể cả thế giới đều nợ cô ta cái gì đó.
Tôi lạnh lùng đáp: “Cô không thích hắn ta, cô có thể chọn rời đi, việc đó liên quan gì đến tôi?”
Cô ta lắc đầu: “Hắn sẽ không bỏ qua cho tôi và mẹ tôi đâu... Ôn Lê, lần này cô ra tay với bao nhiêu người, duy chỉ có tôi được tha, chúng ta rốt cuộc cũng có quan hệ m.á.u mủ, chị em, cô không thể giúp tôi một lần được sao?”
Tôi thấy buồn cười, cô ta không tự mình chống lại, tại sao tôi phải giúp cô ta chư?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Ôn tiểu thư, cô thấy tôi giống như người tốt sao?”
“Tôi không động tay với cô, bởi vì tôi hoàn toàn không coi cô ra gì.”
“Huống hồ, nếu hắn ta không bỏ qua cho cô, cô không báo cảnh sát sao? Ôn tiểu thư, nếu cô còn quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Nghe nói sau đó, thiếu gia mà Ôn Thiển Thiển theo đuổi đã hủy hôn ước và đá cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-ay-hoang-da-nhu-mot-con-cho/c21.html.]
Chẳng bao lâu sau, công ty của Lục Ngộ Châu ở nước ngoài kiếm được không ít tiền và trở về.
Tuy nhiên, Tạ Trầm lo lắng hắn sẽ tìm tôi báo thù, hàng ngày không để tôi rời khỏi tầm mắt.
Nhưng không ngờ, Lục Ngộ Châu đã sớm quên tôi, người hắn muốn báo thù lại là Ôn Thiển Thiển, kẻ đã phản bội hắn.
Tôi cũng không ngờ, khi nghe tin tức về họ lần nữa, lại là ở trên báo.
Lục Ngộ Châu trở về nước đã lừa Ôn Thiển Thiển đến nhà cũ của Lục gia, nhốt cô ta trong tầng hầm.
Sau một tuần, Ôn Thiển Thiển tranh thủ lúc hắn ta không chú ý đã trốn thoát, tìm người qua đường báo cảnh sát.
Khi cô ta được đưa vào bệnh viện, đã bị tra tấn đến toàn thân bầm tím, thoi thóp.
Nghe nói trong thời gian Ôn Thiển Thiển nằm viện, Lục gia đã dùng tiền mua chuộc mẹ cô ta, để bà ta viết đơn xin tha thứ cho Lục Ngộ Châu.
Ôn Thiển Thiển, người luôn yếu đuối, đã thẳng thừng cắt đứt quan hệ với mẹ, kiên quyết muốn kiện Lục Ngộ Châu.
May mắn thay, trong lúc tuyệt vọng, một luật sư tài ba đã xuất hiện, miễn phí giúp cô ta thắng kiện và đưa Lục Ngộ Châu vào tù.
......
Tôi lười biếng dựa vào n.g.ự.c của Tạ Trầm, xem ti vi.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, cười nhẹ, lồng n.g.ự.c hơi rung lên.
“Tiểu thư, em thích xé áo anh như vậy, có phải có sở thích gì đặc biệt không?”
Tôi há miệng ăn một miếng đào mà anh đã đưa cho: “Chỉ như vậy, mới được yên tĩnh một chút.”
Theo như những dòng bình luận từ màn hình mà tôi biết, chỉ cần câu chuyện có tình tiết hình ảnh dưới cổ áo, họ đều sẽ không xem được.
Chỉ như vậy, những bình luận dày đặc trước mắt tôi mới có thể biến mất.