ANH CHỒNG " MỘT PHÚT" CỦA TÔI - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:59:46
Lượt xem: 1,808
02
Sáng hôm sau lúc tôi dậy, Lục Tân Trạchđã mua đồ ăn sáng về rồi.
Bánh bao, sữa đậu nành, một bát lớn hoành thánh, còn nóng hổi.
Buổi sáng tôi không có khẩu vị lắm, ăn vài miếng hoành thánh là no rồi.
Tôi nhíu mày, trong bát còn thừa nhiều quá, lãng phí thì không tốt.
Lại ăn thêm vài miếng, ăn nữa là tôi muốn nôn rồi.
"Nhiều quá, em ăn không hết."
"Không ăn hết thì để đó, phần còn lại anh ăn."
Mặt tôi hơi đỏ, từ trước đến nay chỉ có bố tôi ăn đồ thừa của tôi thôi.
"Em có muốn uống sữa đậu nành không?"
"Anh không uống à?"
Lục Tân Trạch lắc đầu: "Anh không quen uống ngọt."
Tôi liếc nhìn điện thoại, ăn sáng làm tôi muộn giờ rồi, sắp đến giờ làm rồi.
Tôi cầm cốc sữa đậu nành, uống cạn ngụm cuối cùng: "Em đi làm đây."
"Anh đưa em đi."
"Không cần đâu, em đi xe máy điện là được rồi, hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Lục Tân Trạch kiên trì muốn đưa tôi đi, nhưng vẫn bị tôi từ chối.
Buổi trưa, lúc tôi định đi ăn cơm cùng đồng nghiệp thì gặp bệnh nhân vừa xuất viện.
Nhìn thấy Trần Phóng, tôi nhíu mày.
Anh ôm một bó hoa tươi, khóe miệng nở nụ cười: "Bác sĩ Hứa, trưa nay cùng nhau đi ăn cơm nhé, tôi đã đặt nhà hàng rồi."
Giọng tôi theo bản năng lạnh xuống: "Cảm ơn, nhưng tôi đã hẹn với đồng nghiệp rồi."
Tôi quay đầu bỏ đi, nhưng bị Trần Phóng chặn lại.
"Bác sĩ Hứa, nể mặt một chút, tôi đến bệnh viện tìm cô bao nhiêu lần rồi mà không gặp được."
Tôi mím môi, có chút im lặng.
"Anh phiền phức lắm! Tôi cố tình tránh mặt anh đấy."
"Trần Phóng, anh hoàn toàn không phải kiểu người tôi thích, hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, xin đừng đến bệnh viện làm phiền tôi nữa."
Anh ta rõ ràng không tin, khóe miệng vẫn giữ nụ cười: "Bác sĩ Hứa đã kết hôn rồi sao, tại sao tôi chưa từng gặp chồng cô?"
"Anh ấy bận việc."
"Bác sĩ Hứa không cần phải bịa chuyện như vậy, tôi sẽ không tin đâu."
"Tôi tốt nghiệp thạc sĩ trường 985, tự nhận xét ngoại hình trên 80 điểm, chiều cao tuy không cao lắm, nhưng lương cao, dự định 5 năm nữa mua nhà..."
"..."
Hai bên thái dương tôi giật thùm thụp, lần đầu tiên trong đời gặp phải người mặt dày như vậy, thật sự không biết phải làm sao.
Thấy tôi không có phản ứng, Trần Phóng được nước lấn tới, tiến lên muốn nắm lấy tay tôi.
Một bàn tay to đột nhiên vươn ra, kéo tôi về phía sau, rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tôi quay đầu lại, giật mình: "Sao anh lại đến đây?"
Nhưng đến cũng đúng lúc đấy.
Lục Tân Trạchnhếch môi: "Đến đưa cơm cho em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-chong-mot-phut-cua-toi/chuong-3.html.]
Anh bước lên một bước, che chắn cho tôi phía sau.
Giáng một cú đá thật mạnh, rầm một tiếng, Trần Phóng ngã phịch xuống đất.
Trần Phóng tức giận, nhảy dựng lên phủi mông, mắng: "Anh là ai vậy? Bị điên à!"
Bỗng nhiên vai tôi bị siết chặt, anh ta đặt một tay lên vai tôi.
Lục Tân Trạchmặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: "Bác sĩ Hứa là vợ tôi, cô ấy chỉ ăn cơm tôi nấu, chỉ sinh con cho tôi."
"Lần sau anh còn dám đến quấy rối vợ tôi, tôi sẽ đá c.h.ế.t anh."
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh mặc áo phông đen, tóc cắt ngắn, ngũ quan tuấn tú cứng rắn, đôi mắt đen sâu thẳm.
Anh cao lớn, Trần Phóng đứng trước mặt anh chẳng khác gì con gà con.
Trần Phóng toát mồ hôi lạnh, run rẩy ôm hoa bỏ chạy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm một câu: "Lần sau chắc anh ta sẽ không đến bệnh viện nữa đâu nhỉ."
"Anh ta thường xuyên đến quấy rối em à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được than oán: "Anh ta đúng là đồ biến thái, có lần tan làm về nhà vào ban đêm, anh ta còn bám theo em."
Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn thấy sợ.
Môi mỏng của Lục Tân Trạchmím thành một đường sắc bén, mày hơi cau lại.
"Sao không nói cho anh biết?"
"Nói cho anh biết thì được gì? Anh đâu phải cảnh sát."
Ánh mắt anh dần tối lại, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
"Sau này anh sẽ đưa đón em đi làm."
"Không cần đâu, em đi xe điện rất tiện."
Lục Tân Trạchnghiêm mặt, giọng nói nghiêm túc: "Hứa Lê, anh không yên tâm."
Tôi sững người: "Anh rảnh rỗi thế, không cần đi làm à?"
Anh mở hộp giữ nhiệt, lạnh lùng nói: "Đưa đón vợ yêu thì vẫn có thời gian."
Tôm xào, cá thu nướng muối biển, canh sườn, nhìn mà tôi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tự làm à?"
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Trên mặt anh thoáng qua vẻ không tự nhiên: "Mua mang về ở nhà hàng."
Tôi nhếch mép, quả nhiên câu trả lời không làm tôi thất vọng.
"Anh ăn chưa?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Ăn rồi, lau tay trước đi." Nói rồi anh lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy ướt.
Tôi ăn không nhiều, ăn một chút đã no rồi.
Thức ăn và cơm còn thừa rất nhiều, lãng phí lương thực là tổn phúc.
Tôi cau mày.
"Không ăn hết được nữa à?" Lục Tân Trạch nhếch môi.
Tôi gật đầu, "Anh giúp em ăn nhé?"
Tay anh đang rút đũa ra khựng lại, cười tủm tỉm nhìn tôi: "Hôn anh một cái, anh sẽ ăn giúp em."
Khóe miệng tôi giật giật, chưa đến tối mà đã bắt đầu nằm mơ rồi.
Cố gắng ăn thêm mấy miếng, suýt nữa thì nôn ra.
Lục Tân Trạchđưa tay, kéo đĩa thức ăn trước mặt tôi sang chỗ anh, chậm rãi ăn.