ANH CHỒNG " MỘT PHÚT" CỦA TÔI - END
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:08:02
Lượt xem: 1,759
Cửa mở, Lục Tân Trạchxách theo túi lớn túi nhỏ.
"Vợ à, sao em không bật đèn?"
"Hừ, đừng nói chuyện với em, Lục Tân Trạch."
Đèn bật lên, cả phòng khách sáng trưng.
Tôi cau mày, mặt lạnh tanh.
Nói mạnh: "Lục Tân Trạch, chúng ta nói chuyện ly hôn đi."
Mặt anh lập tức sa sầm, nghiêm túc hỏi: "Tại sao muốn ly hôn?"
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Chính anh không biết sao? Tuổi cao sức yếu rồi, còn làm ra chuyện này!"
Nhìn cô gái trong ảnh chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi.
Lục Tân Trạchtự động bỏ qua hai câu trước sau, cau mày, giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng: "Hứa Lê, em nói ai già?"
Não cũng như bị rút gân, miệng thốt ra một câu: "Nói ai người đó biết, trâu già gặm cỏ non!"
Lục Tân Trạchtức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Hứa Lê, tối nay đừng cầu xin anh."
Tôi nói móc: "Cầu xin anh kiên trì thêm một phút?"
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của anh, tôi lập tức bịt miệng lại.
......
Một phút không phải là nói bừa.
Ngày cưới, tôi và Lục Tân Trạch đều say.
Anh ấy là say vì vui, tôi là mượn rượu giải sầu.
Say rượu, ánh mắt mơ màng, nhìn Lục Tân Trạch cũng thấy thuận mắt hơn vài phần.
Thực ra anh ấy cũng đẹp trai, chỉ là không phải gu của tôi, hơn nữa cuộc hôn nhân này là do gia đình ép buộc, nên có phần ghét anh ấy.
Ga trải giường màu đỏ thẫm, rắc đầy cánh hoa hồng, ánh đèn mờ ảo, trong không khí thoang thoảng mùi xạ hương.
Không làm gì đó thì thật có lỗi với bầu không khí tuyệt vời này.
Hôn nhau, tôi bị hôn đến mê man.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Anh ấy thò tay ra khỏi chăn, xé chiếc túi nhỏ.
Tôi nhắm chặt mắt, không thể nói là không đau chút nào, chỉ có thể nói là không có cảm giác gì.
Tôi buột miệng nói: "Vậy... là xong rồi?"
Chưa đến một phút.
Mặt Lục Tân Trạch đỏ bừng, cũng có chút khó tin.
Tôi vỗ vai anh ấy, an ủi: "Không sao, có thể là do uống rượu quá nhiều."
13
Một cuộc điện thoại đột nhiên vang lên, tôi nhìn thoáng qua, là một người tên Cố San San.
Lục Tân Trạchtrực tiếp cúp máy.
Tôi chế giễu: "Sợ rồi chứ gì."
Anh cau mày, có chút hoang mang.
"Anh sợ cái gì."
Tôi mở ảnh trên điện thoại, mặt không cảm xúc nói: "Tự anh xem đi."
Anh liếc nhìn, day day thái dương.
"Vợ à, em hiểu lầm rồi?"
"Em hiểu lầm cái gì, Lục Tân Trạch, anh đừng hòng chối cãi nói cô gái này là em gái hay chị gái gì đó của anh!"
"Là cô ta bám lấy anh, anh đã cố gắng tránh, nhưng lại vô tình làm gãy cổ tay cô ta."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cố San San cứ quấy rầy anh, hôm nay anh đi trung tâm thương mại mua quà cho em, cô ta nhìn thấy anh liền lao đến ôm chầm lấy anh, anh vùng ra hơi mạnh, dùng lực quá đà, vô tình làm trật cổ tay cô ta, vừa mới đưa cô ta đến bệnh viện."
"Ồ, ra là vậy."
Mặc dù sự việc không như tôi nghĩ, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
"Vậy lúc em gọi điện thoại cho anh, tại sao anh lại lừa em nói anh đang tăng ca?"
Lục Tân Trạch cụp mắt xuống, giọng điệu tủi thân: "Anh muốn tạo bất ngờ cho em."
"Vợ à, chẳng phải em đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến và bánh gato cho anh sao?"
"Cho hàng xóm rồi."
Lục Tân Trạch: ......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-chong-mot-phut-cua-toi/end.html.]
Lục Tân Trạchbuồn bã nói: "Vợ à, anh còn một chuyện muốn nói rõ với em."
"Chuyện gì."
"Anh 30 tuổi tuổi mụ, 28 tuổi thật, chỉ hơn em 6 tuổi."
"Vậy thì sao?"
Anh nghiêm túc nhìn tôi, nhấn mạnh: "Anh không già."
Trong bầu không khí nặng nề, tôi suýt chút nữa thì phá lên cười.
Mím chặt môi, cố gắng không cười thành tiếng.
Tôi gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừm ừm, anh còn trẻ, không già đâu."
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên rất nguy hiểm: "Em không tin?"
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Em tin! Em tin!"
Chuyện này tôi cũng có lỗi, đã xin lỗi Lục Tân Trạch.
Một sinh nhật tốt đẹp lại trở thành như vậy.
Quà sinh nhật còn bị tôi lấy làm nước hoa xịt nhà vệ sinh.
Lục Tân Trạch: "Muốn bù đắp cho anh, có một cách."
Mắt tôi lập tức sáng lên.
"Cách gì?"
Anh ấy cười, ngoắc tay, cọ nhẹ lên sống mũi tôi, nói: "Anh đã mua mấy bộ đồ ngủ, tối nay em thay phiên nhau mặc cho anh xem."
Mặt tôi đỏ bừng.
Anh ấy thăm dò hỏi: "Được không?"
Tôi xấu hổ gật đầu.
Buổi tối, Lục Tân Trạchnhư thể đã nhịn rất lâu, muốn trả thù một thể.
14
Một năm sau khi kết hôn.
Lục Tân Trạcht an sở đi vào phòng tắm, hét lên từ bên trong: "Vợ à, anh quên lấy quần lót, em lấy giúp anh với."
Tôi kéo chăn che mặt lại.
Anh lại gọi thêm mấy tiếng.
Giọng nói ồm ồm từ trong chăn truyền ra: "Tự ra lấy đi."
Anh đi tới cúi người, kéo chăn ra.
"Sao vậy?"
"Lục tiên sinh, xin hãy chú ý, làm ơn mặc quần vào."
Anh lúng túng mặc quần vào, quan tâm hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy, anh không làm gì sai mà."
Tôi buồn bã nói: "Lục Tân Trạch, hình như em có thai rồi."
Anh sững người, sau đó kích động nắm lấy tay tôi.
Cúi đầu hôn tôi.
Lục Tân Trạchcòn kích động hơn tôi tưởng tượng, cả đêm cứ lăn qua lăn lại, lúc thì hôn lên mặt tôi, lúc thì sờ sờ bụng tôi.
Thì thầm bên tai tôi: "Vợ à, thật thần kỳ, chúng ta vậy mà lại tạo ra một con người."
Tôi giật giật khóe miệng.
Ba tháng đầu mang thai, tôi không hề bị ốm nghén, ngược lại, Lục Tân Trạchlại nôn ọe đến khổ sở.
Anh ấy không ngửi được bất kỳ mùi gì, cứ bám riết lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng rầu rĩ: "Vợ thơm quá."
Mặt tôi đỏ bừng.
Đến những tháng cuối thai kỳ, bụng tôi to như quả bóng, cảm giác như sắp nổ tung đến nơi.
Hôm đó, đang đi dạo thì tôi bỗng thấy đau từng cơn.
Lục Tân Trạch lái xe đưa tôi đến bệnh viện, còn đòi vào phòng sinh cùng.
Nhưng tôi đã từ chối, tôi không muốn anh ấy thấy cảnh mình gào thét đau đớn khi sinh con đâu.
Sinh con quả thực rất vất vả, mồ hôi ướt đầm đìa, cơn đau như xé toạc khiến tôi vô cùng khó chịu.
Nhưng khi nghe thấy tiếng khóc oa oa của con, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Con trai tôi được đặt tên là Lục Tu Viễn.
Cuối cùng, anh ấy, tôi và con đã trở thành mảnh ghép của một gia đình hoàn chỉnh rồi.
HOÀN TOÀN VĂN