ÁNH NẮNG RỒI SẼ CHIẾU TRÊN ĐOẠN ĐƯỜNG MÀ TA ĐI - C13-end
Cập nhật lúc: 2024-09-12 16:53:44
Lượt xem: 1,052
10. Phiên ngoại: Cố Duyệt.
Tôi sinh ra đã bị câm điếc.
Cha mẹ tôi thất học, chỉ có thể mở một trạm tái chế rác thải. Sau khi sinh ra anh trai rồi đến tôi, họ phát hiện ra tôi bị câm điếc.
Tình hình ở nhà ngày càng tồi tệ.
Gặp chị Hợp Ý là một sự tình cờ.
Đó là khi tôi còn rất, rất nhỏ.
Tôi chỉ nhớ hôm đó trời mưa rất to, chị Hợp Ý ngồi xổm cạnh thùng rác trong nhà tôi với đôi chân trần và bộ quần áo mỏng manh.
Tôi tò mò chọc chị ấy, chị ấy nhìn tôi một cách dữ tợn khiến tôi kinh ngạc, suýt chút nữa bật khóc.
Nhưng tôi là người câm điếc, có khóc cũng không có âm thanh.
Chị Hợp Ý phát hiện ra, liền dỗ dành tôi.
Tôi ngừng khóc, lén lấy chiếc bánh nhỏ anh trai mua ở nhà ra.
Chiếc bánh nhỏ có mùi vị rẻ tiền nhưng tôi và chị ấy rất thích.
Sau này tôi phát hiện ra chị Hợp Ý lúc nào cũng bị đói nên tôi luôn trộm đồ ăn trong nhà để chị ấy có thể no bụng.
Tôi vẫn còn nhớ một ngày nọ khi tôi ngồi xổm xuống đất vẽ một bức tranh màu nước, trên đó có anh trai tôi, chị Hợp Ý và tôi đang nắm tay họ.
Chị Hợp Ý vẫn đang trốn sau thùng rác, nhìn tôi vẽ.
Sau khi vẽ xong, tôi đưa nó cho chị, chị rất ngạc nhiên, cẩn thận cất nó đi.
Lúc đầu mọi chuyện đều ổn, nhưng sau khi vào cấp ba, chị ấy không bao giờ đến gặp tôi nữa.
Tôi chỉ gặp chị ấy hai lần.
Khi chị ấy thấy tôi phát hiện, chị ấy quay đầu bỏ chạy.
Một lần khác, chị ấy cũng làm rơi thẻ rồi bỏ chạy. Anh trai tới ôm tôi, nhặt tấm thẻ lên.
Anh ấy nhìn dòng chữ nhỏ trên tấm thẻ, chạm trán anh vào trán tôi.
Tôi cảm nhận được nước mắt của anh ấy đang rơi xuống cơ thể tôi, rất nóng.
Thật ra chị Hợp Ý rất ngốc, chị ấy tưởng gia đình chúng tôi chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của chị, nhưng lương thực trong nhà khi tôi lấy cho chị sẽ luôn âm thầm giảm đi, anh trai, ba mẹ tôi đều đã phát hiện ra từ lâu.
Họ sẽ giả vờ như không biết, nhưng lần nào anh trai cũng lén nhìn chúng tôi từ xa.
Sau đó, ba mẹ và anh trai đưa tôi đến bệnh viện, dùng số tiền do chị ấy đưa, trong đó có một triệu.
Bị câm điếc bẩm sinh không hề dễ chữa trị nhưng các bác sĩ vẫn cố gắng hết sức để cho tôi nghe được âm thanh của thế giới.
Tôi có máy trợ thính.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng côn trùng, tiếng chim và tiếng người.
Tất cả những thứ này đều do bố mẹ, anh trai và chị Hợp Ý mang đến cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-nang-roi-se-chieu-tren-doan-duong-ma-ta-di/c13-end.html.]
Bố mẹ cũng làm việc chăm chỉ hơn để trả lại tiền cho chị Hợp Ý.
Sau đó, tôi nghe anh trai kể rằng chị Hợp Ý đã vào đại học S, anh ấy cũng muốn thi vào đó.
Anh ấy đi học chỉ sau chị Hợp Ý một năm.
Anh tôi sờ trán tôi, giọng rất dịu dàng:
"Anh và chị Hợp Ý sẽ đợi em ở trường đại học S."
Dù còn trẻ nhưng tôi đã trịnh trọng gật đầu.
Thật ra lúc đó tuy còn nhỏ nhưng tôi biết anh trai tôi thích chị Hợp Ý.
Khi mẹ tôi đang xem ảnh trên điện thoại, bà vô tình tìm thấy ảnh của chị ấy.
Chị Hợp Ý là một ân nhân lớn của gia đình chúng tôi, mẹ tôi đã nhận ra chị ấy ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Bức ảnh mờ ảo nhưng nụ cười của chị ấy rất ấm áp và rạng ngời.
Chỉ có anh trai tôi mới lén chụp ảnh bằng điện thoại di động của mẹ tôi, vậy mà anh ấy còn đổ tội lên đầu tôi!
Hồi đó tôi thậm chí còn không biết cách chụp ảnh bằng điện thoại!
Năm sau, anh trai tôi thật sự đã được nhận vào đại học S!
Cả gia đình đều rơi nước mắt.
Anh tôi cũng khóc.
Nhưng tôi biết điều đó còn tuyệt vời hơn thế nữa vì cuối cùng anh ấy cũng có thể đuổi kịp chị Hợp Ý rồi.
Đêm đó, cả nhà hồi hộp quây quần bên anh trai, nhìn anh bấm số điện thoại đã được cất giữ cẩn thận.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia:
"Alo, xin chào?"
Cả nhà cùng cười.
Anh tôi cũng lặng lẽ cười, nước mắt từng giọt rơi xuống, giọng run run.
"Xin chào, chị gái nhỏ Kiều Hợp Ý. Tôi tên là Cố Thời Du."
Câu chuyện của anh trai và chị gái bắt đầu.
Tôi cũng sẽ lớn nhanh thôi!
Đợi tôi lớn lên đã!
Đợi đến khi tôi lớn lên.
[HOÀN]