Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ANH NỢ TÔI - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-11 09:08:50
Lượt xem: 231

Năm thứ hai sau khi kết hôn với Giang Tử Phong, tôi bị b.ắt c.óc. Những kẻ b.ắt c.óc chỉ muốn tiền, và Giang Tử Phong có rất nhiều tiền. Tuy nhiên, anh ta không trả lời điện thoại.

Vì người trong mộng của Giang Tử Phongchỉ còn sống được nửa năm nên anh đã đưa cô ta đến Nam Cực như lời mình đã hứa.

Tôi bị tr..a t..ấn trong ba tháng, người đầy vết bầm tím và cái thai mới hình thành trong bụng đã bị mất.

Anh ta quay lại, nhìn tờ giấy thử thai trong ngăn kéo, ngạc nhiên hỏi tôi: “Em có thai à?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Mất rồi.”

1

Tôi được tìm thấy trong một con mương hôi thối. Bọn b.ắt c.óc tưởng tôi bị đ..ánh c..hết nên ném tôi xuống mương. Một người dì ở nông thôn đã phát hiện ra và cứu tôi.

Sau ba ngày thì tôi tỉnh lại. Trong mắt dì có sự ngạc nhiên, tất cả các ngón tay của tôi đều bị gãy nên tôi còn không thể bưng được bát cháo dì mang tới. Hiện tại, trong lòng tôi chỉ có một nỗi buồn là tôi sẽ không bao giờ còn có thể chơi piano nữa. Tôi đã đ..ánh mất kỹ năng mà Giang Tử Phong là người duy nhất quan tâm.

Đúng lúc này, ứng dụng điện thoại di động của dì thông báo một tin tức giải trí: [Mới đây, nữ diễn viên nổi tiếng Bạch Thụy Thụy đã bình phục và trở về Trung Quốc...]

Dì muốn tôi vui vẻ nên ấn vào màn hình và nói: "Con gái, xem cái gì vui vẻ đi. Tin tức nói rằng cô ấy đã khỏi bệnh, con cũng sẽ khỏi bệnh thôi. Nhìn cô ấy kìa, xinh đẹp ghê. Người đàn ông bên cạnh cô ấy có lẽ rất yêu cô ấy."

Tôi nhìn theo ánh mắt của dì và thấy người đàn ông trên màn hình đang bảo vệ rất chặt Bạch Thụy Thụy kia chính là chồng tôi, Giang Tử Phong.

Tôi cố gắng gượng cười: “Đúng vậy, nam tài, nữ sắc.”

Còn tôi thì sao? Hiện giờ tôi không thể di chuyển và trong tương lai, cơ thể tôi sẽ đầy những vết sẹo xấu xí, bụng dưới sẽ có có một vết sẹo dài.

Giang Tử Phong, tôi còn chưa kịp nói với anh rằng chúng ta có một đứa con. Mạng sống của Bạch Thụy Thụy quý giá hơn nhiều so với con của chúng ta phải không?

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra, một giọng nói quen thuộc cất lên: “Tâm Duyệt.”

Là Giang Cảnh Hoài. Lúc tôi quay người lại thì thấy anh ta đang đứng trước cửa căn nhà gỗ thấp, cả người tỏa ra hào quang.

Giang Cảnh Hoài là chú hai của Giang Tử Phong, không ngờ anh ta lại là người đầu tiên tìm tới tôi. Giang Cảnh Hoài bế tôi lên xe mà không một lời giải thích, khi nhìn thấy những vết sẹo sâu tận xương trên cổ tay tôi, những ngón tay anh ta khẽ run lên.

"Đừng sợ, có tôi ở đây. Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện."

Mũi tôi đau nhức nhưng tôi không thể khóc được, mấy tháng nay tôi đã khóc đến cạn nước mắt.

Sau khi khám xong, bác sĩ nghiêm túc tư vấn, cánh tay phải và đùi của tôi bị gãy bốn chỗ, các ngón tay của tôi đều bị gãy; chảy m.á.u trong và nhiễm trùng tử cung nghiêm trọng. Do điều trị muộn, cơ thể yếu nên chưa thể phẫu thuật ngay, quá trình hồi phục có thể rất đau đớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-no-toi/1.html.]

Giọng Giang Cảnh Hoài khàn khàn, cúi đầu nhìn tôi, run run: "Cô đã trải qua cái quái gì?"

Tôi đã trải qua cái quái gì? Còn hơn cả địa ngục.

Anh ta hít sâu một hơi, hỏi: “Tử Phong còn chưa biết?”

Tôi lắc đầu.

Trong mắt Giang Cảnh Hoài có chút thương hại. Đúng, chồng tôi không biết người vợ đang mang thai của mình đã bị b.ắt c.óc ba tháng.

Anh ta cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài chỉ để được ở bên mối tình đầu. Tình yêu sâu đậm đến nỗi khiến hàng nghìn cư dân mạng phải rung động, cho dù tôi là người cùng lớn lên với anh ta.

Giang Cảnh Hoài âm thầm thuê người chăm sóc tôi rồi rời đi.

Ngày hôm sau, tôi nhìn đàn chim bay qua cửa sổ phòng bệnh. Có lẽ, tôi không nên quấy rầy Giang Tử Phong.

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: "Tề Tâm Duyệt, tại sao em lại ở đây?"

2

Là Giang Tử Phong, anh ta đang dùng một tay thân mật đỡ Bạch Thụy Thụy. Sáu tháng đã trôi qua, sắc mặt Bạch Thụy Thụy đã hồng hào.

“Căn bệnh nan y” mà Giang Tử Phong từng than khóc cũng đã khỏi bệnh một cách kỳ diệu, chẳng những không sót lại dấu hiệu bệnh tật nào mà thậm chí lung linh hơn trước.

Khi Giang Tử Phong nhìn thấy xe lăn của tôi, anh ta hơi cau mày hỏi tôi: "Em sao vậy? Bị thương sao?"

Cô y tá đang định nói thì tôi ngăn lại: “Không, chỉ là một tiểu phẫu thôi, cần chút thời gian để hồi phục.”

Giang Tử Phong bước nhanh tới, ngồi xổm trước mặt tôi. Tôi kéo cổ áo lên và rụt tay vào trong ống tay áo để che vết sẹo. Anh ta cau mày hỏi: “Phẫu thuật gì? Tại sao không nói cho anh biết?”

Nói cho anh biết? Nói kiểu gì?

Trong suốt ba tháng sau khi bị b.ắt c.óc, tôi luôn mong chờ có người trả lời cuộc điện thoại của kẻ b.ắt c.óc mỗi ngày, hi vọng rằng Giang Tử Phong sẽ mang tiền đến và giải cứu tôi.

Nhưng không hề có chuyện đó, dù chỉ một lần. Mỗi khi nghe thấy âm thanh bíp bíp của điện thoại, kẻ b.ắt c.óc sẽ tức giận và sẽ trút giận bằng cách bẻ gãy một ngón tay của tôi và đổ nước muối vào đó.

Khi đó, vì đứa con của Giang Tử Phong trong bụng, mỗi ngày tôi buộc phải quỳ trên nền đất lạnh mấy tiếng đồng hồ, cầu xin những kẻ cặn bã đó như kẻ ăn xin, chỉ vì nửa cái bánh bao thối. Bọn b.ắt c.óc tưởng rằng bắt được tôi sẽ kiếm bộn tiền nhưng không ngờ tôi lại vô dụng đến vậy.

 

Loading...