Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ANH NỢ TÔI - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-11 09:12:38
Lượt xem: 209

"Tâm Duyệt, tin anh đi."

 

Tôi vuốt ve bộ quần áo nhỏ nhắn mà tôi đã cẩn thận lựa chọn để chúng không làm trầy xước da em bé. Trong phòng tôi còn rất nhiều đồ chơi nhỏ, đây là đứa con đầu lòng và tôi chưa có kinh nghiệm chăm trẻ. Tôi không biết khi nào bé sẽ chơi những món đồ chơi đó và cũng không biết khi nào bé sẽ gọi mẹ. Tôi chỉ mong chờ, mong chờ, tôi nghĩ mình sẽ dành cho nó tình yêu thương nhất trên đời.

 

Nhưng bây giờ... Đột nhiên tôi tự tát vào mặt mình. Giang Tử Phong sửng sốt: "Em... Em đang làm cái gì?"

 

Tôi lại tự tát mình.

 

Dường như có một luồng không khí không thể nuốt nổi nghẹn lại trong cổ họng, tôi không thể khóc được. Tôi chỉ ngơ ngác nhìn bộ quần áo nhỏ đó và tự đ..ánh mình. Tôi không phải là một người mẹ tốt.

 

Giang Tử Phong hoảng sợ, ném quần áo sang một bên, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

"Tâm Duyệt! Anh biết! Anh biết em đang giận anh! Anh sẽ không tái phạm nữa. Tuyệt đối không!"

 

Giang Tử Phong ngồi bên cạnh, ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, không ngừng an ủi: "Làm sao để em có thể tin anh? Anh thề, anh hứa, anh sẽ quỳ xuống vì em, được không?"

 

Đã quá muộn rồi.

 

Tôi nhìn vào giấy dán tường phía sau anh ta, hóa ra là căn phòng này. Tôi đã định chuyển nơi này thành nhà trẻ, nó gần phòng tôi nhất.

 

“Giang Tử Phong.” Tôi nhẹ nhàng đẩy Giang Tử Phong ra, nhìn vào mắt anh ta: "Đã quá muộn rồi. Muộn quá rồi.”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt Giang Tử Phong: “Đứa trẻ đã mất lâu rồi”.

 

Giang Tử Phong rên rỉ: "Cái gì? Đừng nói nhảm, anh vừa mới biết được tin tức tốt này..."

 

Trước khi anh ta kịp nói xong, tôi đã hỏi anh ta với một nụ cười buồn: "Anh có biết tại sao lại vậy không?"

 

Giang Tử Phong không thể tin nhìn tôi, lắc đầu. Giống như một kẻ đ..iên, tôi mỉm cười nhìn Giang Tử Phong, "Nhớ kỹ, đứa trẻ đã bị c.h.é.m sống."

 

"Giang Tử Phong, đứa trẻ từ trong bụng tôi rơi ra, đỏ bừng nhớp nháp... đứa trẻ bao quanh tôi và sưởi ấm cho tôi. Bé con là người duy nhất mang lại cho tôi hơi ấm ở nơi hôi hám đó. Ồ, nó vẫn chưa thành người, nhỏ nhắn và nóng... Anh chưa thấy nó dễ thương đến thế nào đâu, hahaha! Hahahaha!"

 

Tôi hết nói rồi lại cười, hết cười rồi lại nói.

 

7

 

Giang Tử Phong nhìn tôi, khóe miệng bất giác nhếch lên, như thể đang cố hiểu ý tôi. Sau đó, anh ta hỏi tôi với giọng run run: "Em đang nói gì vậy? Em đã phá thai à?"

 

Tôi không muốn cười, nhưng vẻ mặt của anh ta thật buồn cười, sợ hãi, kinh hoàng và khó tin. Trong ngần ấy năm quen biết anh ta, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều biểu cảm trên khuôn mặt anh ta cùng một lúc như vậy.

 

À Không, tôi đã thấy nó một lần. Ngày Bạch Nhụy Nhụy bị bà Giang cưỡng ép đưa ra nước ngoài, vẻ mặt Giang Tử Phong phong phú hơn bây giờ rất nhiều.

 

Tôi chỉ vào tờ giấy thử thai trên tay anh, kiên nhẫn giải thích: “Xin lỗi, tôi đã xé ngày tháng. Đây là tờ giấy khám thai cũ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-no-toi/5.html.]

 

Tay Giang Tử Phong run lên, và dường như anh ta hiểu ý tôi.

 

"Giang Tử Phong, trước kia tôi bị b.ắt c.óc, anh có biết không?"

 

Đôi mắt anh ta lập tức mở to: "Cái gì?"

 

“Không phải người nhà anh đã nói với anh rằng tôi đã không về nhà ba tháng sao?”

 

Anh ta chậm rãi lắc đầu: “Không, không ai nói cho anh biết cả.”

 

Bà Giang có lẽ đã cố ý làm điều này. Bà ta mong tôi và Giang Tử Phong xảy ra mâu thuẫn rồi ly hôn. Bây giờ thì đúng như bà ta mong muốn.

 

"Điều đó đã xảy ra."

 

Sắc mặt Giang Tử Phong trở nên khó coi, nhìn thấy tôi chuẩn bị rời đi, anh ta liền kéo tôi vào lòng: “Xin lỗi, anh xin lỗi.”

 

Xin lỗi?

 

Tôi luôn cảm thấy chỉ cần Giang Tử Phong nhìn lại tôi, tôi có thể tha thứ vô điều kiện cho sự thờ ơ và xa lánh của anh ta đối với tôi bao năm qua. Anh ta thậm chí không cần phải nói lời xin lỗi.

 

Tối nay, anh ta đã nói xin lỗi tôi rất nhiều nhưng sự căm g..hét của tôi đối với anh ta vẫn không hề giảm đi chút nào.

 

"Không cần phải nói xin lỗi, chỉ cần anh ly hôn với tôi và để tôi đi, anh có thể làm được phải không?"

 

Anh ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe. Từ đôi mắt anh ta, tôi thấy mình đang mỉm cười, một nụ cười giả tạo, một nụ cười đạo đức giả.

 

"Không, Tâm Duyệt, anh sẽ không ly hôn với em, anh muốn bù đắp cho em. Cho anh một cơ hội để bù đắp cho em được không?"

 

Nhìn xem, Giang Tử Phong không thể bị nụ cười như vậy đ..ánh lừa. Thế thì tôi không cần phải cười nữa. Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Việc đền bù mà anh nói đến là trói tôi lại với anh, bất chấp ý muốn của tôi à?”

 

"Không……"

 

Tôi trực tiếp cắt ngang lời ngụy biện của Giang Tử Phong: “Tôi cho rằng một khi tôi yêu cầu ly hôn, anh sẽ lập tức đồng ý, anh sẽ cưới Bạch Nhụy Nhụy nên tôi sẽ buông tha cho anh.”

 

Anh tỏ vẻ hoài nghi: "Sao có thể được? Anh chỉ muốn yêu em thật tốt thôi."

 

Tôi khịt mũi lạnh lùng: “Nói dối, chẳng lẽ nếu chúng ta ly hôn, anh sẽ không thể tốt với tôi được nữa sao? Anh nợ tôi, Tề Tâm Duyệt, hay vợ của anh?

 

Giang Tử Phong chớp mắt, không hiểu ý tôi. Một lúc sau, anh ta kiên quyết từ chối lời đề nghị ly hôn của tôi: "Anh không thể ly hôn với em, anh biết chỉ cần em rời khỏi nơi này, em sẽ không bao giờ quay lại."

 

Tôi bị nhốt trong nhà họ Giang, anh ta sai mấy người giúp việc theo dõi tôi suốt.

 

Loading...