Anh ta yêu tôi đến tận xương tủy. - Chương 4: Về sau không nên gặp lại.
Cập nhật lúc: 2024-09-24 13:35:06
Lượt xem: 92
Khi Tô Muội trở lại tòa nhà ba tầng nơi ở của Tô Cẩn Phương , người đã trở về trước một tháng để ổn định cuộc sống, đợi 2 người trở về .
Xe vừa dừng lại , tiểu tử Cố Dư Dương liền háo hức nhảy xuống xe leo lên người Tô Cẩn Phương làm nũng .
Hai dì cháu ôm nhau một lúc rồi vào nhà ăn tối.
Sau bữa tối , cậu bé kiệt sức đi tắm và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tô Mạt lại không ngủ được, suy nghĩ của cô lại quay về sân bay , than thở với chính mình và tự hỏi Cố Trì Viễn thật sự là nghiệp duyên .
Để tránh mặt anh, cô đã đi đến nước khác trong vài năm. Thật bất ngờ , cô đã gặp anh ấy ngay sau khi trở về.
Cô bí mật rời đi và bay thẳng đến Bangkok Thái Lan để gặp dì . Không lâu sau, cô phát hiện ra mình có thai .
Khi cô đang do dự có nên giữ lại đứa trẻ hay không , người dì của cô, đã thuyết phục cô: vì đứa trẻ không có tội tình gì, nếu đó là số phận của cô, nên cô nên suy nghĩ kỹ. Nếu Tô Mạt muốn giữ lại đứa bé, dì sẵn sàng giúp đỡ nuôi đứa bé .
Sau đó, cô sinh con thành công và ổn định cuộc sống ở Bangkok với sự giúp đỡ của dì .
May mắn thay , cô đã gia nhập thành công một tờ báo lớn trong nước thông qua cuộc phỏng vấn trực tuyến và trở thành biên tập viên chuyên mục du lịch tại chi nhánh Bangkok của tờ báo ở Thái Lan .
Cô ấy rất thích công việc này . Trong thời gian rảnh rỗi , cô ấy đi du lịch khắp nơi để sưu tầm những câu chuyện và viết về những địa điểm tham quan nổi tiếng ở nhiều quốc gia khác nhau. Những ghi chú tài liệu về chuyến du lịch của cô ấy rất chân thực và thú vị, điều này đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ dành cho cô ấy . Những cuốn sách hướng dẫn du lịch do cô viết được người hâm mộ đặc biệt yêu thích .
Sau đó, dì của cô cho biết dì đã lớn tuổi và mong được trở về thành phố H nơi dì lớn lên để dưỡng lão. Dì mong Tô Mạt và các con sẽ cùng dì trở về Trung Quốc định cư. Tô Mạt tôn trọng mong muốn của dì.
Thật trùng hợp, bạn tốt Mạch nghiên lại là sếp của trụ sở trong nước của tờ báo , đã được thăng chức từ phó tổng biên tập lên tổng biên tập nhờ khả năng làm việc xuất sắc của mình . Mạch Nghiên quyết định đề nghị Tô Mạt quay về Trung Quốc tranh giành vị trí phó tổng biên tập .
Với khả năng của mình, cô là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí phó tổng biên tập .
Mạch nghiên luôn chăm sóc cô ấy rất tốt kể từ khi họ gặp nhau , cô ta thường đưa ra lời khuyên và giúp đỡ Tô Mạt trong công việc.
Sau này, khi Mạnh Nghiên đi công tác ở Thái Lan, Tô Mạt chịu trách nhiệm toàn bộ việc đón tiếp và hỗ trợ cô giải quyết công việc . Hai người không chỉ hợp tác hoàn hảo trong công việc mà khi ở cùng nhau họ cũng phát hiện ra rằng quan điểm sống của họ rất hợp nhauvà họ có những sở thích giống nhau. Hai người thích nhau đương nhiên trở thành bạn tốt.
Suy nghĩ một chút, Tô Mạt quyết định nắm bắt cơ hội việc làm hiếm có này , đưa con về Trung Quốc định cư , đồng thời ở lại với dì .
Nhưng khi trở lại thành phố H , Tô Mạt lại lo lắng không biết mình có gặp lại Cố Trì Viễn hay không . Suy cho cùng, thành phố H là quê hương của anh , công việc kinh doanh của gia đình anh cũng ở đây . Cô đã ở Thái Lan được 5 năm và không muốn dính líu gì đến anh.
Nhưng rồi cô nghĩ lại vòng đời của họ hoàn toàn khác nhau và có thể sau này họ sẽ không có cơ hội gặp nhau.
Kết quả hiện thực đã tát vào mặt cô một cú đau điếng , Tô Mạt đã gặp anh ngay khi cô vừa xuống máy bay . Nhưng may mắn là cô đã gặp được anh, nếu không con trai cô có thể đã bị bọn buôn người bắt cóc .
Cố Trì Viễn lẽ ra không bao giờ có thể tưởng tượng rằng đứa trẻ mình cứu lại là ...
Tất nhiên cô cũng không muốn anh biết.
Nghĩ đến đây, cô vừa cảm kích vừa nhẹ nhõm . Có lẽ có một số chuyện đã được định sẵn, dù muốn trốn cũng không thoát được.
Nếu đã như vậy thì hãy nó tự nhiên, không nên ngăn chặn , muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Tô Mạt lật người , cầm lấy điện thoại di động trên đầu giường , nhìn thời gian còn chưa đến chín giờ .
Lúc này là thời điểm bắt đầu cuộc sống về đêm ở thành phố H, cách đó hai dãy nhà, cô có thể nghe thấy tiếng ồn ào của dòng người và tiếng ồn ào trên phố bán đồ ăn vặt.
Vì Thái Lan chậm hơn một giờ so với trung quốc nên đồng hồ sinh học không thể ngủ vào lúc này . Vì vậy cô ngồi dậy, mặc quần áo và định ra ngoài đi dạo.
Hầu hết nhà ở đây giao thông đều gặp khó khăn, đường phố rất hẹp , hai bên trồng cây cao , khiến đường chỉ còn hai làn đường hẹp.
Dù đường rất hẹp nhưng thực tế có một chiếc ô tô sang trọng đậu dưới gốc đại thụ, chiếm một làn đường.
Khi Tô Mạt đi ngang qua , cô liếc nhìn chiếc xe và nghĩ: Giàu không nhất thiết có nghĩa là văn minh . Một số người chỉ thích chiếm dụng tài nguyên công cộng và đỗ xe tùy ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-ta-yeu-toi-den-tan-xuong-tuy/chuong-4-ve-sau-khong-nen-gap-lai.html.]
Tô Mạt chậm rãi đi dọc theo hàng cây cổ thụ. Cô vừa đi được vài bước chân chợt cảm thấy có ai đó đang đến gần từ phía sau, cô giật mình quay lại nhìn .
——Hóa ra là Cố Trì Viễn .
Khuôn mặt anh ta lạnh lùng và nghiêm nghị , dáng người to lớn trông càng thêm ngột ngạt trong bóng tối .
" Làm tôi sợ c.h.ế.t mất! " Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào lồng ngực, " Xin đừng dọa tôi từ phía sau ... Ừm ..."
Cô còn chưa kịp nói xong lời phàn nàn, Cố Trì Viễnn đột nhiên bước tới , ôm chặt eo cô , dùng đôi tay to lớn ôm chặt cô vào lòng , đôi môi độc đoán hôn cô, như muốn nuốt chửng những lời nói còn lại của cô .
Tên khốn này !
Sau khi hoàn hồn, Tô Mạt cố gắng mím môi lại để tránh đòn tấn công , nhưng anh lại dùng tay kéo má , buộc môi cô phải mở ra . Lưỡi của Cố Trì Viễn xông vào miệng cô như một cơn bão dữ dội , bừa bãi khuấy động giữa môi và răng , lòng bàn tay nóng bỏng của anh cũng luồn vào dưới vạt áo cô , chạm vào lưng cô , mơ hồ xoa thân của cô đang run lên .
" Đồ khốn ... buông ra ... "
Tô Mạt tức giận dùng cả hai tay đẩy anh ra, nhưng lại không cách nào đẩy được thân hình vạm vỡ đó, lòng bàn tay to rộng của Cố Trì Viễn ôm chặt hơn , hôn thật sâu như muốn hút hết dưỡng khí của cô.
Tô Mạt tức giận cắn mạnh đầu lưỡi của anh, trong khi anh đang hôn cô say đắm.
" A…! " Cố Trì Viễn đau đớn rên rỉ , cuối cùng cũng buông Tô Mạt ra, đưa tay chạm vào khóe miệng hắn, đầu ngón tay có chút đỏ tươi của m.á.u .
Anh dùng đầu lưỡi chạm vào môi của mình , ánh mắt tà ác đen tối: “ Chúng ta đã năm năm không gặp , em càng ngày càng có sức hút , vậy mà còn cắn tôi? ”
Bụp !
Anh ta nhận được một cái tát lớn vào mặt , mạnh đến nỗi mặt anh ta quay sang một bên . Anh kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Mạt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận , lý trí dần dần khôi phục .
" Cố Trì Viễn , tên khốn kiếp! "
"... Tôi xin lỗi ... tôi đã bốc đồng , không kiềm chế được hành vi . " Cảm xúc trong mắt Tô Mạt khiến Cố Trì Viễn lập tức tỉnh lại , anh không khỏi xin lỗi.
Anh không ngờ rằng vừa nhìn thấy cô , sự tự chủ mà anh luôn tự hào đã biến mất ngay lập tức , anh ôm cô theo bản năng và hôn cô, hôn lên đôi môi mơ màng của cô...
"Anh không có quyền làm điều này với tôi . Tôi không phải là người mà anh có thể chơi cùng ! "
"Tôi không... Tôi chỉ nhớ cô rất nhiều..." Cố Trì Viễn nói và nhắm mắt lại , cổ họng đầy cay đắng .
" Hãy tôn trọng bản thân. Chúng ta đã kết thúc mối quan hệ cách đây 5 năm . Tôi và anh hiện đều là người có gia đình. Tôi mong anh có thể tôn trọng hôn nhân và tôn trọng người khác."
" Cuối cùng cô nói tôi chưa bao giờ đồng ý ! " Cố Trì Nguyên cau mày , trầm giọng nói .
" Cho dù anh có đồng ý hay không, vì anh đã chọn kết hôn , điều đó có nghĩa là mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc . "
Nghe vậy , Cố Trì Viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô , cố gắng kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ , hỏi câu hỏi quan trọng nhất đối với anh : " Cô không có chút tình cảm hay nỗi nhớ nào với tôi sao ? "
“Nỗi nhớ? Vì nỗi nhớ nên tôi bằng lòng trở thành người tình ngầm của anh
Chà, anh chưa bao giờ xem xét vấn đề này .
Anh chỉ biết rằng hai năm ở bên cạnh Tô Mạt là khoảng thời gian thoải mái và dễ chịu nhất đối với anh. Sau khi cô rời đi, trái tim và đôi mắt tìm kiếm cô, anh cố gắng hết sức để tìm cô, cố gắng giành lại tình yêu trong quá khứ của mình .
Tuy nhiên, điều này chính xác có nghĩa là gì thì anh vẫn chưa tìm ra.
Tô Mạt dời tầm mắt , đưa tay kéo chặt áo khoác, quấn quanh người , trên người có chút lạnh lẽo vì gió đêm.
" Xin hãy quay lại. tôi không muốn gặp lại anh . Tạm biệt . " Nói xong , cô quay người rời đi .
Nhìn thấy bóng lưng Tô Mạt rời đi không chút do dự, Cố Trì Viễn nắm chặt nắm đấm, đập vào thân cây cổ thụ gần đó , cơn đau trên tay cũng không thể giải tỏa được cảm giác ngột ngạt đang giằng xé trong lòng .