Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Thuộc Về Quốc Gia, Cũng Thuộc Về Em - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-28 17:51:11
Lượt xem: 60

9

 

“Hạ Tình, đừng phí công, Trần doanh trưởng sẽ không nhận đâu, bọn họ nghiêm túc lắm, trong thôn tặng nhiều đồ như vậy cũng không chịu nhận.”

 

Một giọng nói nũng nịu vang lên, tôi quay đầu lại, nhận ra là Lâm Hàm San, người cùng thôn. Khi còn nhỏ, tôi thường chạy đến nhà dì họ chơi với mấy đứa trẻ cùng tuổi trong thôn. Sau này, khi vào trung học và đại học, mối quan hệ mới dần xa cách.

 

Bố của Lâm Hàm San là thôn trưởng, gia cảnh khá giả, cô ấy lớn lên cũng xinh đẹp, lúc nào cũng giữ bộ dạng như một nàng công chúa cao cao tại thượng.

 

Cô ấy đi đến bên chúng tôi, hơi ngượng ngùng nhìn Trần Hoài.

 

“Trần doanh trưởng nói, không nhận đồ của người dân.”

 

Cô ấy vừa dứt lời, Trần Hoài đã nhận đồ uống từ tay tôi, vặn nắp bình ra.

 

Lâm Hàm San mở to mắt nhìn, tức giận đến dậm chân.

 

“Trần doanh trưởng, anh không công bằng, sao nhận đồ của Hạ Tình mà không nhận đồ của em?”

 

Trần Hoài đứng đối diện tôi, ánh mắt chăm chú nhìn mặt tôi, khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười.

 

“Cô ấy không phải là dân thường.”

 

“Cô ấy là người nhà của tôi.”

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng toàn bộ đều là cảm giác phấn khích.

 

“Bên này trời nắng, em qua đó đứng dưới bóng cây chờ anh.”

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi đến bên cạnh nhìn Trần Hoài bận rộn, từ đường đổ nát đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thôn trưởng kéo tay Trần Hoài, nhiệt tình mời anh ở lại ăn cơm nhưng Trần Hoài từ chối.

 

“Hạ Tình, anh phải dẫn bọn họ về doanh trại trước, ngày mai anh có ngày nghỉ phép, đến lúc đó sẽ lại tìm em.”

 

A, phải đi thật sao? Mới nói được hai câu thôi mà.

 

Tôi lưu luyến nhìn Trần Hoài, đầu óc nóng bừng.

 

“Em đi theo anhi.”

 

Trần Hoài sửng sốt, tôi ngượng ngùng hỏi:

 

“Em có thể đi không?”

 

“Có thể.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-thuoc-ve-quoc-gia-cung-thuoc-ve-em/chuong-6.html.]

Trần Hoài nhìn tôi rất lâu.

 

“Thật sự muốn đi sao?”

 

Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt hổ phách của anh lóe lên ánh sáng, không biết tại sao lại làm tôi nhớ đến những con sói đói trên thảo nguyên.

 

10

 

Tôi theo Trần Hoài ngồi lên xe, mấy người quân nhân xung quanh ồn ào nói cười.

 

“Chào mừng chị dâu đến doanh trại, đi thị sát công việc cùng chúng ta nhé.”

 

“Chị dâu, chị còn nhớ em không? Em tên là Phương Đống, hai chúng ta đã gọi video với nhau đấy.”

 

Một chàng trai da ngăm đen nhe răng cười với tôi nhưng rất nhanh đã bị những người khác xô đi.

 

“Có thấy được cái gì không?”

 

Mọi người chen chúc nhau leo lên xe, chỉ còn lại tôi và Trần Hoài ở phía trước.

 

Tôi có chút ngượng ngùng.

 

“Này phía sau vẫn còn có thể ngồi thêm ba người, bên ngoài nắng nóng như vậy, Trần Hoài, cho bọn họ vào đi.”

 

“Chị dâu không cần lo, em có thể ngồi sau thùng xe.”

 

“Em có thể ngồi ở nóc xe!”

 

“Em có thể chạy theo xe!”

 

Tiếng ồn ào từ phía sau lại vang lên, mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng kéo cửa sổ xe lên.

 

Đến nơi doanh trại, Trần Hoài dẫn tôi đi tham quan một vòng. Doanh trại không lớn, là nơi bộ đội chuyên dùng để trưng bày xe thiết giáp và xe tăng địa hình, doanh trại chính còn cách đây mấy chục km.

 

Tôi đứng trong phòng của Trần Hoài, có chút choáng ngợp trước căn phòng đơn sơ.

 

Trong góc tường có một cái giường bằng gỗ, vì bờ biển ẩm ướt nên vách tường chỗ nào cũng đều bị bong tróc. Dựa vào đầu giường là một cái bàn học, góc tường có một cái tủ, tất cả đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng, giống như dùng thước đo quá đều.

 

“Anh ở đây thật sao?”

 

Tôi đứng bên bàn học nhìn Trần Hoài, cảm thấy hơi xót xa. Trần Hoài rõ ràng đã hiểu ánh mắt của tôi, khẽ cười một tiếng rồi bước tới bên tôi.

 

“Phó chỉ huy trở lên mới có thể ở phòng đơn, những người khác chỉ có thể ở giường tập thể, như vậy đã là tốt lắm rồi.”

 

“Hả, như vậy còn được tính là tốt sao? Không có phòng quy cách nào tốt hơn à?”

Loading...