Anh Thuộc Về Quốc Gia, Cũng Thuộc Về Em - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-28 17:52:32
Lượt xem: 39
Tôi cũng nghĩ đến hai người chắc chắn gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng không nghĩ quá trình này lại khổ sở như vậy.
Trần Hoài ra biển thì không được mang theo điện thoại di động.
Mỗi ngày, tôi đếm sao, ngóng trăng, chờ đợi tin nhắn của anh, một ngày gửi cho anh mấy chục tin nhắn WeChat.
Nhưng vẫn không nhận được một tin nhắn trả lời nào.
ID cảu anh trong danh bạ vẫn tối đen.
Vương Phương lại tới tìm tôi đi ăn khuya, đưa hai chai bia cho tôi.
“Nhìn vẻ mặt luyến ái não nề của cậu kìa, sao vậy, không có đàn ông không sống nổi sao?”
Cô ấy căn bản không hiểu, nếu Trần Hoài không tốt, tôi đã không phải suy nghĩ về anh nhiều như vậy. Nhưng anh thật sự quá tốt, tôi chỉ mới sờ thử cơ bụng của anh một lần, bây giờ anh đã biến mất không thấy. Tôi cảm thấy trong lòng mình như bị xé nát.
“Này không phải Hạ Tình sao?”
Bên cạnh có một bàn thanh niên trai gái, Lâm Hàm San giơ bình rượu lên, chào hỏi tôi.
“Hạ Tình, cậu cũng thật giỏi, Trần Hoài đã bị cạu bắt lấy, cậu gọi anh ấy ra ăn khuya đi, bữa này tôi mời.”
“Ha hả, cậu gọi được anh ấy tới, tôi mời cả quán.”
Lâm Hàm San ngẩn người, hỏi tôi: “Cậu có ý gì?”
“Anh ấy ra biển huấn luyện rồi.”
Vương Phương giải thích xong, Lâm Hàm San lập tức vui vẻ nhìn tôi đầy vẻ hả hê
“Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, tôi giới thiệu người khác cho cậu.”
15
Tôi căn bản không nghĩ gì về chuyện đó nhưng Lâm Hàm San thật sự nhiệt tình, gọi người phục vụ đem bàn của bọn họ lại đây.
Chỗ này quán ăn khuya toàn kiểu bàn dài, bên Lâm Hàm San có sáu người, cộng với bốn chúng tôi, mười người ngồi thành một bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-thuoc-ve-quoc-gia-cung-thuoc-ve-em/chuong-9.html.]
Trong số đó có một nam sinh quen biết với Vương Phương, càng uống thì càng náo nhiệt.
Uống đến một nửa, vài người lần lượt ra về, bỗng nhiên Lâm Hàm San oà khóc.
“Hu hu, Hạ Tình, tại sao lại là cậu, tôi có gì không bằng cậu, tại sao Trần Hoài lại thích cậu?”
Cô ấy trang điểm đậm, nước mắt chảy xuống, nhìn giống như quỷ, tôi chỉ có thể an ủi cô ấy.
Cô ấy nhân cơ hội nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nói muốn cùng tôi đi nhặt ốc biển.
“Đem chuyện thương tâm nói cho ốc biển nghe, rồi ném về biển rộng thì sẽ không còn phiền não gì nữa.”
Ngốc thật, uống say mà còn rất lãng mạn.
“Muộn quá rồi, tôi phải về nhà.”
Tôi tránh khỏi tay cô ấy nhưng sức lực Lâm Hàm San lại rất lớn, nắm chặt cổ tay tôi.
“Có còn là bạn bè không hả? Khi còn nhỏ cậu làm mất vòng cổ của mẹ, tôi còn trộm tiền trong nhà cho cậu mua cái khác bỏ vào, cậu quên rồi sao?”
Tôi lập tức cảm thấy phiền muộn, Lâm Hàm San nói đúng, tuy bây giờ cô ấy không tốt nhưng hồi nhỏ đối với tôi rất có nghĩa khí. Tôi không còn sức để phản bác, bị cô ấy kéo về hướng bờ biển, những người khác cũng lục tục theo sau. Lúc này đã gần 1 giờ sáng, trên bờ cát yên tĩnh chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Lâm Hàm San xách theo váy, nhặt được một cái ốc biển.
“Ông trời hãy ban cho tôi một người đàn ông đẹp trai hơn Trần Hoài!”
Cô ấy ném mạnh cái ốc biển ra ngoài.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng “Ôi”.
Trong làn nước biển màu đen, một bóng người chậm rãi ngoi lên.
Tôi không thấy rõ diện mạo của đối phương nhưng trong lòng tôi đột nhiên trào dâng một cảm giác vô cùng bất an.
“Xin lỗi, bạn của tôi không cố ý. Lâm Hàm San, chúng ta đi thôi.”
Bóng người kia đứng bất động, một lát sau, có thêm hai bóng người từ trong nước ngoi lên. Bọn họ tạo thành một nửa vòng tròn, chậm rãi tiến đến vây kín chúng tôi lại.