Bà Chủ Mỏ Than Nổi Tiếng Nhờ Scandal - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-31 10:45:09
Lượt xem: 64
Nghe nhân viên đầy tự hào giới thiệu về độ cao cấp của Đảo Cực Quang, tôi cũng hơi ngại không dám nói thật với họ rằng, hòn đảo này do tôi mua.
Ba năm trước, trong một lần du lịch đến Bắc Cực, tôi phát hiện trên hòn đảo này có mỏ kim cương, lập tức mua lại ngay.
Mục đích mua hòn đảo này không phải để khai thác khoáng sản, mà chỉ là để ngắm cảnh vùng cực mà thôi.
Sau đó, rất nhiều bạn bè đến đây chơi, tôi liền xây dựng một khu giải trí nhỏ.
Tuy nhiên, để bảo vệ môi trường sinh thái, tôi vẫn chưa bao giờ mở cửa kinh doanh, và lần này đồng ý cho đoàn quay phim vào là vì người đăng ký là đạo diễn Bruce. Tôi cũng không tiết lộ với anh ấy rằng đây là đảo của tôi, vì tôi không thích khoe của.
Khi nhân viên giới thiệu xong, họ quay lại cảnh xung quanh.
Bầu trời xanh trong vắt, gió Bắc Cực lạnh nhẹ nhàng thổi qua, lông trắng trên áo khoác của tôi cũng nhẹ rung trong gió.
“Wow, bỗng dưng phát hiện bà chủ mỏ than đẹp quá trời!”
“Bạn ở trên nông cạn quá, tôi quan tâm đến nội tâm của bà chủ mỏ than hơn.”
“Chắc là lần đầu cô ấy đến Bắc Cực nhỉ, nhìn cách cô ấy hành xử thật vụng về.”
“Đúng đó, mọi người nhìn qua Tiểu vương tử Ả Rập – Aman đi, đã chuẩn bị đi săn rồi kìa.”
“Đúng vậy, các khách mời khác đều đến sớm, chỉ có cô ấy đến cuối cùng, chắc lại chỉ đến để hưởng ké thôi.”
"Bà chủ mỏ than của các bạn ích kỷ thật, chỉ lo chụp ảnh để người khác phải đợi.”
Thời gian đã gần trưa, và nhiếp ảnh gia vẫn đang quay liên tục.
Tôi bắt đầu thấy đói, tiến tới nhắc nhở anh ấy rằng thời gian tập trung đã gần đến, chúng tôi cần nhanh chóng xuất phát.
Không ngờ anh ấy lại tỏ vẻ lúng túng, giải thích rằng xe trượt tuyết tới đón chúng tôi gặp chút trục trặc.
Nên chúng tôi phải đợi chiếc xe trượt tuyết tiếp theo.
Sau khi hỏi kỹ hơn, tôi mới biết người điều khiển xe trượt tuyết cảm thấy không khoẻ, hiện đang ở bệnh viện gần sân bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-chu-mo-than-noi-tieng-nho-scandal/chuong-3.html.]
Xe trượt tuyết của anh ấy cũng đành phải để lại ở sân bay.
Không ai trong đoàn biết điều khiển đàn tuần lộc, nên buộc phải liên hệ với người khác.
Nhìn xung quanh, thấy ai nấy đều run lên vì gió lạnh, nhân viên đứng bên cạnh cũng đầy vẻ ái ngại.
Tôi thở dài, vẫn là phải nhờ tôi thôi.
Sau khi nói nhỏ với nhân viên vài câu, chờ đến khi mọi thứ được sắp xếp ổn thoả, chúng tôi cùng tiến về phía chiếc xe trượt tuyết kéo bởi tuần lộc đậu ở gần đó.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, tôi bước tới gần hai con tuần lộc cao lớn, đưa tay vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mượt của chúng.
Những chú tuần lộc này đều được nuôi dưỡng thuần hóa, tính tình tương đối hiền lành.
Mấy năm trước khi tôi đến đây, tôi đã tự học cách điều khiển xe trượt tuyết.
Vì vậy, sau khi nhân viên thương lượng xong với chủ nhân ban đầu, tôi quyết định tự mình điều khiển xe trở về.
Chiếc xe trượt tuyết tiếp theo cũng không biết khi nào mới đến, nhìn biểu cảm khó xử của nhân viên khi trả lời tôi, tôi cũng hiểu rồi, vừa hay tay tôi cũng đang ngứa nghề.
Chiếc xe trượt tuyết kéo bởi tuần lộc trên đảo có không gian khá rộng, đủ chỗ cho tôi và cả các nhân viên đi cùng.
Tôi ngồi vào ghế lái bọc lông dày, hai tay nắm lấy dây cương.
Nhân viên đi cùng cũng đã ngồi yên phía sau xe trượt, giơ máy quay lên.
“Thật sao? Cả việc này mà bà chủ mỏ than cũng biết?”
"Bà chủ toàn năng của tôi, có gì mà cô ấy không làm được nữa nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa, Kiều Thì thích thể hiện quá, dám tự lái xe tuần lộc thế này?”
“Đoàn quay cũng nên chú ý an toàn hơn, tính mạng là trên hết đấy.”
Lời chế nhạo còn chưa dứt thì xe trượt bắt đầu lăn bánh.