BÀ CHỦ NHIỆM ĐỘC ĐOÁN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:58:50
Lượt xem: 118
Ở lớp tôi, tuyệt đối không được xin nghỉ chỉ vì khó chịu do đến kỳ kinh nguyệt.
Nếu không, cô giáo chủ nhiệm sẽ dùng những lời lẽ cay độc khó nghe để sỉ nhục chúng tôi.
Mỉa mai rằng nữ sinh chúng tôi bây giờ yếu đuối hỗn láo, chẳng qua là đến kỳ thôi, có tới mức phải xin nghỉ không?
Bạn cùng lớp Phương Liễu Liễu của tôi bị kinh nguyệt và xin nghỉ, bà ta ngay lập tức sỉ nhục và đánh đập đến mức cậu ấy chảy m.á.u không ngừng, suýt mất mạng.
Thế mà bà ta còn được người thân làm hiệu trưởng bao che, phủi bỏ sạch sẽ mọi trách nhiệm của mình.
Sau đó, mẹ tôi lại bảo rằng tôi có cô ruột làm Trưởng phòng Giáo dục của quận.
Vì vậy tôi biết, “ngày tháng tốt đẹp” của cô giáo chủ nhiệm này sắp đến rồi.
1.
Khai giảng lớp 8 mới được 1 tháng, trong giờ thể dục thầy giáo nói sẽ kiểm tra chạy xa 800 mét.
Tôi cùng 2 bạn nữ khác trong lớp đều đang đến kỳ kinh nguyệt, lần này bụng đau hơn hẳn mấy đợt trước, lại còn là ngày thứ 2 nên chúng tôi xin thầy giáo thể dục cho nghỉ.
Thầy giáo thể dục bình thường rất ôn hòa, thấy chúng tôi đau đến mức mồ hôi thấm ướt mặt liền cho phép về lớp nghỉ ngơi.
Ai ngờ mới ngồi trong lớp được 10 phút thì bà chị chủ nhiệm bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Bà ta mặt mày cau có, chất vấn 3 đứa con gái chúng tôi tại sao không tham gia kiểm tra chạy xa 800 mét.
2 bạn nữ xin nghỉ cùng tôi vốn hay e thẹn, lại thêm những chuyện giáo viên chủ nhiệm từng đối xử với các bạn nữ khác trước đây nên chỉ nói là ăn phải đồ hư xong đau bụng.
Còn chưa kịp để tôi trả lời, cô chủ nhiệm đã mở miệng: “Ba đứa tiểu tiện nhân, tôi thấy các cô không muốn chạy thì có! Giờ hỏi thì bảo ăn phải đồ hư, đau bụng, vừa nãy chẳng phải nói với thầy thể dục do đến kỳ mới đau bụng sao?”
“Thầy thể dục của các cô mới ra trường vài năm còn rụt rè, ngại hỏi kỹ cũng không tiện từ chối, nhưng tôi thì khác! Mấy trò khôn lỏi này của các cô tôi thấy nhiều rồi!”
“Nếu không phải tôi tình cờ đi ngang qua sân tập thấy ba đứa các cô và hỏi thầy thể dục thì giáo viên hôm nay có lẽ cũng bị các cô dễ dàng lừa gạt qua mặt rồi!”
“Trùng hợp nhỉ, 3 người đến kỳ cùng một lúc à? Còn tụ lại với nhau cơ đấy?”
“Được rồi!”
“Ba đứa các cô cởi quần ra cho tôi, xem có thật sự là đang đến kỳ không!”
Nói xong, bà ta bước đến gần bạn tôi, Phương Liễu Liễu.
Bạn cùng bàn của tôi, Trần Lãng Nguyệt hoảng sợ đến nỗi tay nắm chặt cạp quần, lo lắng đến rơi nước mắt, cúi đầu thấp giọng hỏi tôi phải làm sao.
Phương Liễu Liễu lúc này cũng không khá hơn là bao, sắc mặt tái nhợt, nước mắt cũng bắt đầu rơi, rồi khẽ nói với cô chủ nhiệm rằng mình thực sự đến kỳ, bụng đang rất đau.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm không quan tâm cậu ấy nói gì, bàn tay dày nặng của bà ta nhấc một cuốn từ điển trên bàn rồi đập mạnh vào lưng Phương Liễu Liễu.
Tôi thấy Phương Liễu Liễu đau đến mức mặt mày ngay lập tức nhăn nhó lại, cậu ấy vốn là người hiền lành, rất ngại ngùng, nhưng hiện tại vẫn mím chặt môi, không dám kêu một tiếng.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm tiếp tục túm lấy b.í.m tóc dài của cậu ấy, kéo sát vào người mình, rồi tát mạnh vào mặt Phương Liễu Liễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-chu-nhiem-doc-doan/chuong-1.html.]
Tiếng tát vang dội trong phòng học trống trải, còn vọng lại vô cùng rõ ràng.
“Con nhóc cứng đầu này, còn dám cãi sao! Cởi ra! Tôi muốn xem xem có thật là cô đang đến kỳ không!”
Lần này Phương Liễu Liễu không còn mím môi không nói nữa, cậu ấy vừa run rẩy vừa nức nở cầu xin, tiếp tục nói với giáo viên chủ nhiệm rằng những gì mình nói là sự thật, xin bà ta đừng bắt cậu ấy cởi quần trong lớp.
Đồng thời, Phương Liễu Liễu cũng giơ tay lên che chắn đầu mình, ngăn không cho bàn tay của giáo viên chủ nhiệm rơi xuống lần nữa.
Giáo viên chủ nhiệm thấy vậy liền dùng sức kéo tay Phương Liễu Liễu ra rồi tát thêm một cái vào mặt cậu ấy, mở miệng nói: “Mấy con nhóc ranh chuyên lừa gạt này! Cả ngày toàn làm bộ làm tịch! Sao các cô không giống như đám con trai lười biếng ham chơi kia đi?”
“Phiền nhất là bọn cô, yếu đuối, nhõng nhẽo!”
“Nghĩ tôi chưa từng đến kỳ chắc? Đau được bao nhiêu tôi còn không biết sao? Có thể đến mức không chạy nổi à?”
“Giả vờ cái gì, giả vờ cho tôi xem nữa đi!”
“Tất cả đứng dậy, ra ngoài sân chạy cho tôi!”
“Hôm nay không chạy đủ 5000 mét, sau này các cô không cần vào lớp học nữa!”c
Nói xong, giáo viên chủ nhiệm tiện tay lấy thêm 2 cuốn sách, lần lượt ném về phía tôi và Trần Lãng Nguyệt.
Trần Lãng Nguyệt bị ném trúng mặt, góc sách đập thẳng vào sống mũi khiến cậu ấy đau đến mức nước mắt ngay lập tức rơi xuống, tay đưa lên ôm chặt mũi.
Tôi thì bị ném trúng bụng, bên dưới bỗng chảy m.á.u ào ạt, cơn đau ở bụng và bẹn càng tăng lên đến mức tôi co quắp cả người lại.
Một lúc sau, tôi và Trần Lãng Nguyệt vẫn chưa đứng dậy theo lời giáo viên chủ nhiệm.
Phương Liễu Liễu cũng chưa đứng dậy, lúc này trán cậu ấy đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Giáo viên chủ nhiệm thấy ba người chúng tôi không đứng dậy theo lời mình nói liền mắng chửi: “Các cô chống được cả trời rồi đấy à! Hôm nay tôi không tin sẽ không trị được ba đứa tiện nhân bọn cô!”
Nói xong, bà ta đi về phía tôi và Trần Lãng Nguyệt, liên tiếp tát vào đầu chúng tôi vài cái rồi túm chúng tôi lôi dậy từ ghế, đá thêm mỗi người một cái.
Sau đó, bà ta kéo chúng tôi đến trước mặt Phương Liễu Liễu, định đá cậu ấy thêm một cái, Phương Liễu Liễu sợ hãi chống tay lên bàn, vội vàng cố gắng đứng dậy khỏi ghế của mình.
Nhưng ngay sau khi đứng dậy, mắt cậu ấy trợn ngược, “bịch” một tiếng, ngất xỉu ngã xuống sàn.
Tôi và Trần Lãng Nguyệt thấy vậy muốn thoát khỏi tay giáo viên chủ nhiệm để đỡ cậu ấy.
Nhưng bị giáo viên chủ nhiệm túm chặt lại, “Để nó tự dậy, giả vờ cái gì! Còn dám dọa tôi nữa? Cũng không nhìn xem mình là ai!”
“Cô ơi, môi cậu ấy trắng bệch kìa! Chắc chắn là ngất thật rồi!” Tôi nhìn tình trạng của Phương Liễu Liễu, rõ ràng không phải như lời giáo viên chủ nhiệm nói nên lại giãy giụa mấy cái, muốn đến xem cậu ấy ra sao.
Thấy tôi như vậy, giáo viên chủ nhiệm buông Trần Lãng Nguyệt ra, tát ngay một bạt tai vào mặt tôi, “Chỉ mỗi cô có mắt thôi hả!”
Cái tát rơi lên mặt đó đã hoàn toàn đánh thức cơn giận và nỗi nhục nhã trong lòng tôi.
Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong sự khen ngợi của thầy cô, chưa bao giờ trải qua chuyện này, ngay cả bố mẹ cũng chưa từng đánh mắng tôi như vậy, càng đừng nói là tát thẳng vào mặt.
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên muốn rút ngay băng vệ sinh bên dưới ra ném thẳng vào mặt giáo viên chủ nhiệm để bà ta thấy rõ chúng tôi có thật sự giả vờ hay không!