BÀ CHỦ NHIỆM ĐỘC ĐOÁN - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:59:30
Lượt xem: 84
Ở lứa tuổi lớp 8, nói chúng tôi thông minh thì cũng có, mà bảo ngốc nghếch thì cũng đúng.
Những lời thuyết giảng của hiệu trưởng đã dần dần ăn sâu vào đầu bọn tôi.
Nhưng sau này, mỗi khi có bạn nữ nào đó cảm thấy không khỏe và muốn gục xuống bàn nghỉ ngơi, các nam sinh lại lớn tiếng chế giễu rằng bạn ấy đang tới kỳ kinh nguyệt.
Bọn họ còn nhạo báng rằng những cơn đau này chỉ là giả vờ, và cứ réo lên rằng giáo viên chủ nhiệm cũng từng nói như vậy về bọn tôi.
Trong cái không khí lớp học như vậy, có những nam sinh còn không hiểu chuyện, thậm chí cho rằng kinh nguyệt là thứ có thể nín lại giống như nhịn đi vệ sinh.
Lúc này, những nữ sinh trong lớp mới bắt đầu nhận ra rằng những lời mà hiệu trưởng nói trước đó thật sự có vấn đề.
Vị giáo viên chủ nhiệm mà hiệu trưởng ca ngợi là người chỉ vì muốn bọn tôi tốt lên, đã để lại những ảnh hưởng rất xấu lên toàn bộ nữ sinh trong lớp.
Có những vết nhơ, dù có chối bỏ hàng ngàn lần cũng không thể gột rửa được.
Có lẽ chúng có thể bị che đậy tạm thời, nhưng chắc chắn không thể giấu diễm mãi mãi được.
3.
Khi Phương Liễu Liễu bị xe cứu thương đưa đi, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi vẫn còn đang chế nhạo cậu ấy cố ý giả ngất, rồi mắng Trần Lãng Nguyệt gọi điện thoại cho xe cứu thương làm gì.
Bà ta thậm chí còn trách thầy thể dục đi theo xe cứu thương là lo chuyện bao đồng, bỏ mặc tiết thể dục mà không dạy, lại chạy về lớp chúng tôi.
Khi thầy thể dục bế Phương Liễu Liễu ra ngoài, bà ta vẫn mỉa mai trong lớp: “Đúng là chỉ biết lo chuyện bao đồng, có khi chưa vào đến bệnh viện thì con nhóc chuyên giả vờ đó đã tỉnh rồi.”
Tôi không hiểu giáo viên chủ nhiệm đã trải qua những gì mà lại nghĩ rằng con gái chúng tôi khi đến kỳ kinh nguyệt và không thoải mái chỉ là giả vờ, là làm màu, là kiêu căng.
Ngay cả khi thấy Phương Liễu Liễu bị đưa đi với m.á.u chảy không ngừng, bà ta vẫn nghĩ cậu ấy đang giả ngất.
Chỉ để dọa bà ta, chỉ để tránh phải chạy 5.000 mét.
Chẳng lẽ bà ta không nghĩ rằng Phương Liễu Liễu thực sự không khỏe, quả thật đã gặp chuyện rồi hay sao?
Thậm chí sau khi Phương Liễu Liễu bị xe cứu thương đưa đi, bà ta vẫn kéo tôi và Trần Lãng Nguyệt lại, bắt chúng tôi hoàn thành nốt phần chạy 5.000 mét mà mình đã yêu cầu.
Dù tôi là một học sinh ngoan ngoãn, nhưng cũng tuyệt đối không ngại đối diện với bất công, khi cần thiết sẽ đứng lên phản kháng.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Vì tôn trọng giáo viên, tôi chấp nhận nhịn lần một, lần hai, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ cho bà ta cơ hội lần thứ ba để làm tổn thương mình.
Giống như khi còn học tiểu học, có một nam sinh cùng với những bạn cùng lớp khác bắt nạt tôi.
Lần đầu tiên tôi sẽ nói lý với cậu ta, lần thứ hai tôi vẫn sẽ nói lý, nhưng đến lần thứ ba...
Tôi đã chặn cậu ta, kẻ cầm đầu bắt nạt tôi lại trong một con ngõ nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-chu-nhiem-doc-doan/chuong-3.html.]
Khi chặn đường, cậu ta chỉ có một mình, còn tôi thì tay cầm một cây gậy dài to bằng cánh tay.
Lúc cây gậy vung xuống, trong mắt tôi tràn đầy tàn nhẫn, trông như vẻ thật sự muốn lấy mạng cậu ta.
Cuối cùng, tôi nói với cậu học sinh cao hơn tôi nửa cái đầu, người vừa bị tôi đánh đến thâm tím mặt mày: “Sau này, mày dám dẫn bọn họ đến bắt nạt tao một lần, tao sẽ đến chặn mày một lần!”
Có lẽ cậu ta bị sự hung hăng của tôi dọa sợ, từ đó về sau không dám động đến tôi nữa.
Vì vậy lúc giáo viên chủ nhiệm yêu cầu tôi chạy phạt 5.000 mét, và khi tôi cất lời từ chối, bà ta lại định giơ tay tát tôi. Tôi đã thực hiện điều mà trước đó tôi chỉ dám nghĩ đến - ném miếng băng vệ sinh đã qua sử dụng vào mặt bà ta.
Trong lớp chỉ còn lại ba chúng tôi, khi Trần Lãng Nguyệt nhìn thấy hành động đó, cậu ấy mở to mắt ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, cậu ấy cũng học theo tôi, ném miếng băng vệ sinh đã qua sử dụng vào mặt giáo viên chủ nhiệm.
Trong tiếng gào thét giận dữ của bà ta, tôi và Trần Lãng Nguyệt nắm tay nhau chạy về phía nhà vệ sinh.
Chạy nhanh như vậy khiến cả hai chúng tôi đau bụng gấp đôi, quần áo cũng đã bị m.á.u làm bẩn từ lâu.
Trên đường đến nhà vệ sinh, có vài học sinh đi qua ngoái nhìn và chỉ trỏ vào phần m.ô.n.g của chúng tôi.
Nhưng hai chúng tôi không hề xấu hổ, ngược lại còn ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào những kẻ đang chỉ trỏ.
Đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường của con gái, chúng tôi chỉ chưa xử lý tốt nên làm bẩn quần áo mà thôi. Quần áo bẩn thì về nhà giặt sạch là xong, không có gì to tát cả.
Trong nhà vệ sinh, sau khi dán băng vệ sinh mới và chuẩn bị ra ngoài, giáo viên chủ nhiệm đúng lúc dẫn theo hiệu trưởng đến.
“Cả hai đứa này và con bé vừa bị xe cứu thương đưa đi đều nói dối thầy thể dục là đau bụng do tới kỳ kinh nguyệt để trốn bài kiểm tra 800 mét, nhưng nhìn đây!” Giáo viên chủ nhiệm mách với hiệu trưởng và giơ hai miếng băng vệ sinh mà tôi và Trần Lãng Nguyệt đã ném vào mặt bà ta lên.
Bà ta giận dữ chỉ vào chúng tôi: “Hai đứa ranh con này mà đau thật thì làm gì còn tâm trí rút cái này ra để tấn công tôi chứ!”
Hiệu trưởng nhìn hai miếng băng vệ sinh đã qua sử dụng, lông mày nhíu lại thành một mớ.
Ông ta giận dữ quát chúng tôi, dọa gọi phụ huynh đến trường ngay lập tức, ông ta sẽ xử lý nghiêm vụ việc này, và yêu cầu chúng tôi trong buổi chào cờ ngày mai phải xin lỗi cô chủ nhiệm trước toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.
“Xin lỗi?”
“Ông nghĩ hay quá nhỉ!”
“Xin lỗi sao, tuyệt đối không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ xin lỗi một kẻ thất bại trong ngành giáo dục như bà ta!”
Tôi không màng ánh mắt thù hằn của giáo viên chủ nhiệm, lớn tiếng đáp trả hiệu trưởng.
Đang định nói thêm vài câu, đột nhiên tôi cảm thấy bụng quặn đau rồi m.á.u bên dưới chợt tuôn trào, chảy không ngừng.
Một cơn hoa mắt ập đến, tôi ngất xỉu.