Bà Đỡ Khó Sinh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-02 19:58:33
Lượt xem: 335
Bà Bốn quỳ xuống, khâu miệng của mình, vừa nhanh vừa kỳ dị.
Tôi không kịp phản ứng, cho rằng vẫn trong giấc mơ, hai tay đan vào nhau, ôm chặt gà trống, suýt thì ngã xuống, mới chợt nhận ra không phải là mơ.
Nhưng vì suy nghĩ kéo dài nên chậm trễ, nhìn lại bà Bốn đã đ.â.m kim liên tục, khâu kín miệng lại, kéo sợi chỉ lên, khâu mí mắt trái.
Tôi theo bản năng trượt xuống khỏi quan tài đi cứu bà ấy, nhưng lưng bị buộc vào quan tài, không thể trượt xuống.
Chỉ đành ném gà trống sang một bên, dùng sức cố tháo dây thừng, vừa tháo vừa hét to: “C/ứu người! Nhanh c/ứu người!”
Tôi đã ngồi một ngày trên hòm quan tài, bị hun khói đến khô miệng, giọng kêu khàn đục.
Bên ngoài ngồi đầy những người thân đến gác đêm đám tang, họ tụm lại đánh bài, hò hét với nhau, còn bật loa tụng kinh siêu độ, lấn át tiếng hét của tôi.
Mãi đến khi tôi cởi bỏ được dây thừng, nhảy khỏi quan tài, đạp đổ cồng chiêng dựng bên tường tạo tiếng động, vội vàng giật lấy cây kim trong tay bà Bốn vẫn không có người đến.
Mắt trái của bà ta đã khâu kín, bị tôi ấn chặt tay, khóe miệng còn cong lên như muốn cười.
Sợi chỉ đen căng ra, m.á.u từ mắt lăn từng giọt xuống, nhìn thật đáng sợ.
Mắt phải đục ngầu, giống như viên bi bị động, đảo liên tục trong hốc mắt.
Tôi sợ đến ngây người, cố gắng ấn c.h.ặ.t t.a.y bà ta, miệng thì kêu to gọi người.
May sao pháp sư già nghe được tiếng cồng chiêng rơi xuống đất, vội vàng chạy vào.
Vừa thấy hành động kỳ lạ của bà Bốn, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đẩy tôi: “Cô ngồi lên quan tài trước đi, nhanh! Ngồi trên nóc quan tài đi!”
Mọi người đằng sau chạy đến, gấp gáp nhét con gà trống vào trong n.g.ự.c tôi, cùng với cha mẹ tôi xô đẩy, lôi kéo nhấc tôi ngồi lên nóc quan tài.
Tôi bị bọn họ ấn mạnh xuống, quay đầu nhìn bà Bốn không ai quan tâm: “Mọi người cứu bà ấy trước đi!”
“Cô không lên trên đó ngồi, tất cả đều phải ch/ế/t!” Pháp sư già trầm giọng quát, giật lấy mảnh đệm trên nắp quan tài xé ra: “Lấy mực, gạo nếp, nước quấn quanh hòm quan tài!”
Ông ta vừa nói, tay dùng dây thừng trói chặt hai chân tôi, nói: “Cô phải nhớ kỹ, nhất định không thể rời đi. Bởi vì cô không ngồi trấn giữ quan tài, nên bà Bốn mới gặp chuyện xui xẻo. Từ bây giờ, cho dù thế nào, cũng không xuống khỏi quan tài. Không được uống nước, càng không được đi vệ sinh.”
Tôi lại không phải là báu vật bắt q.uỷ, làm sao trấn được hòm quan tài?
Ch/ế/t tiệt, việc của bà Bốn thì liên quan gì đến tôi…
Nhưng liếc thấy bà Bốn đang dập đầu trước quan tài. Hai mắt và miệng đã khâu kín hoàn toàn, không cần cắt chỉ, treo cây kim đung đưa. Tôi nghĩ đến bộ dạng của bà nội khi bị bà ta khâu xong mắt miệng, trong lòng run sợ.
Pháp sư già cùng mấy người, lôi bà Bốn ra ngoài, bà ta cũng không giãy giụa, im lặng như một con rối.
Tôi không biết bọn họ xử lý bà Bốn như thế nào, cha mẹ đứng bên cạnh quan tài, một người đóng vai ác chửi m/ắ/ng, một người đóng vai hiền dỗ dành, ý bảo tôi cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được bước xuống khỏi quan tài.
Pháp sư già đi vào cầm ống mực, bôi lên sợi dây quấn quanh quan tài. Đêm nay, ông ta ngồi ở linh đường trông coi tôi, nhìn đến rạng sáng.
Ông ta lớn tuổi chịu không nổi, thay đổi pháp sư Hồ trẻ tuổi làm người phụ trách tang lễ ban ngày, còn buổi tối pháp sư già lại đến trông tôi.
Vì chuyện xảy ra tối qua, cha mẹ thật sự không cho tôi ăn cái gì, chỉ thấm chút nước lên môi, phòng tránh việc tôi đi vệ sinh.
Như này ai mà chịu được!
Đến trưa, tôi đói đến choáng váng, chán nản nghĩ mình phải ch/ế/t đói trên quan tài. Nhưng mấy người phụ trách tang lễ, dường như tai điếc không nghe thấy bụng tôi reo vang.
Đến giữa trưa, mẹ mớm cho tôi chút nước, tôi thực sự muốn được ăn một chút. Vừa mở miệng, mẹ tôi liền nói: “Bà Bốn ch/ế/t rồi.”
Tôi nghe mà sững sờ, pháp sư già xanh mặt đi vào, nhìn tôi, móc ra mấy sợi dây thép dài, bảo cha tôi quấn quanh quan tài, cách một gang tay buộc một sợi, mỗi sợi buộc được 1 vòng..
Quay ra nói với tôi: “Cô đã xem video bà Bốn liệm cho bà nội cô đúng không? Cô nhìn thấy cái gì?”
Tôi đang đói đến choáng váng, nghe tin bà Bốn ch/ế/t, giật mình hoảng sợ. Nghe đạo sĩ già hỏi, toàn thân rùng mình, không hiểu nói: “Video đó mấy bà thím đều có, ông đi mà xem.”
Hỏi tôi nhìn thấy cái gì, là có ý gì?
“Nói đi!” Pháp sư già xanh mét mặt, nghiêm giọng quát: “Cô nhìn thấy gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-do-kho-sinh/chuong-2.html.]
“Dùng chỉ khâu mắt và miệng bà nội.” Tôi bị ông ta rống đau đầu muốn ngất.
“Còn gì nữa không?” Pháp sư già lại hỏi.
Mẹ tôi bưng nước, toàn thân run lên, nói với tôi: “Lúc bà Bốn ch/ế/t, ngoài mắt miệng bị khâu lại, bụng còn mổ ra, bên trong đút rất nhiều trứng gà, rồi khâu lại. Mặc áo tơi, nhảy thẳng từ cầu đá đầu thôn xuống sông!”
“Bà ta giống như con rối bị điều khiển, tự bẻ tay đến biến dạng!” Mẹ tôi sợ hãi tái mét mặt như người ch/ế/t, quỳ xuống lạy tôi nói: “Miên Miên ơi, con nhất định phải ngồi trên hòm quan tài thật tốt, nếu không anh trai con sẽ ch/ế/t! Mẹ van con!”
Đầu tôi ong ong vang vọng, hình dung bộ dáng của bà Bốn lúc ch/ế/t.
Trong đầu khi thì là “Cầu đá đầu thôn”. Khi thì là không ngồi trên quan tài anh trai sẽ ch/ế/t.
Những chuyện này không có cái nào liên quan đến tôi cả, tại sao mẹ lại cầu xin tôi?
Liên tục cho đến khi pháp sư già cùng mẹ tôi nói gì đó, lôi bà ta đi, rồi lại đến bên cạnh quan tài nói với tôi: “Bà nội cô bị ch/ế/t kỳ dị, cô xem video nên biết, những người liên quan đến chuyện này đều sẽ bị trả thù đến ch/ế/t, khi còn sống bà ấy thích nhất cô, chỉ cần cô ngồi trên hòm quan tài, bà ấy sẽ không nỡ nhấc quan tài đi ra, hiểu không?”
“Nếu như cô không ngồi cho tốt, người ch/ế/t đầu tiên sẽ là anh trai cô, sau đó là cha mẹ cô, còn kéo theo tất cả người khác trong thôn. Kể cả tôi…” Mắt pháp sư già tăm tối, cắn răng nói: “Cũng sẽ ch/ế/t.”
“Bà tôi ch/ế/t như thế nào?” Đầu tôi đã mơ hồ.
Pháp sư già chỉ lắc đầu nói: “Cô không biết càng tốt, nếu biết, thì cô sẽ là người ch/ế/t đầu tiên.”
Còn nói với tôi, tranh thủ trời chưa tối nằm trên hòm quan tài ngủ một giấc, chờ đến buổi tối nhất định phải tỉnh táo.
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi, nhưng đói đến không còn sức, chỉ nằm trên quan tài, cố nhắm mắt ngủ.
Nằm không được bao lâu, nghe thấy bên ngoài có người gây sự, giống như tiếng con gái bà Bốn hét to: “Mụ già Khổng Bảy gây nghiệp, ch/ế/t thì ch/ế/t cho rồi đi, mẹ tôi đã làm cái gì sai? Tại sao bị mụ ta kéo theo chịu tội, người bị trời đánh là mụ Bảy, mụ ta làm việc ác, có ch/ế/t thì kéo cả nhà họ Khổng đi ch/ế/t. Trời ơi, tại sao lại hại mẹ tôi!”
Bà nội là một bà đỡ, nổi danh khắp vùng tay nghề khéo, mọi người đều cảm ơn bà tôi đấy.
Bà tôi gây nghiệp gì?
Pháp sư Hồ dường như sợ tôi nghe được, bật máy ghi âm kinh phật, chỉnh mức to nhất.
Bên ngoài ầm ĩ tiếng quát m/ắ/ng, nhưng tôi không nghe rõ. Vậy là, giống như pháp sư già nói, tôi không được nghe lý do bà nội ch/ế/t.
Giống như lúc tôi nhìn video khi liệm bà nội, bà Bốn liền ch/ế/t theo bộ dáng đấy.
Nhưng tại sao lại liên quan đến tôi?
Còn cây cầu đá, tối hôm qua thanh niên kia bảo tôi nhảy cầu đá, hôm nay bà Bốn cũng nhảy xuống từ cây cầu đấy và ch/ế/t.
Tôi có nên nhảy không?
Vừa suy nghĩ, tôi mơ màng ngủ trên hòm quan tài.
Khi tỉnh lại, trời đã tối đen rồi.
Người trong linh đường so với ban ngày nhiều hơn rất nhiều, pháp sư già mang theo một đám người, chia ra trông coi hai bên quan tài, chuẩn bị cả đêm làm lễ.
Tôi thật sự đói không chịu nổi, muốn gọi nước, nhưng há miệng chỉ bị khói xông, sặc đến cuống họng, rất khó chịu. Một bàn tay nhỏ chạm đến mặt tôi.
Một cô bé bụ bẫm, tết tóc hai bên, không biết khi nào bò lên trên quan tài.
Thò tay lấy đồ cúng bày trên quan tài, đưa đến khóe miệng tôi, mỉm cưới ý bảo tôi ăn.
Nhưng trong thôn từ khi nào có một cô bé trông như này?
Trong lúc tôi ngây người, bên cạnh lại một cô bé bò lên, bưng chén nước trong linh đường, đút đến miệng tôi.
Còn có hai cái tay, giúp tôi cởi dây thừng buộc quanh eo.
Mấy cô bé bận rộn tay chân, nhưng pháp sư già và mọi người cúng bái làm lễ, dường như không nhìn thấy.
Một cô bé hơi lớn, tầm năm sáu tuổi thở dài nói với tôi: “Cô mau chạy đi, bọn họ muốn bỏ đói cô, đưa cô đi chôn cùng bà nội đấy. Chạy đi!”