Bà Đỡ Khó Sinh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-05 00:22:47
Lượt xem: 327
Tôi nhìn thấy những người đứng ven đường, cha, anh trai, và những người phụ trách tang lễ, tất cả đều lao về phía tôi.
Tim tôi thắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều, lăn một vòng, lăn đến dưới quan tài.
Đúng lúc này cơn gió ma quái thổi càng mạnh, vòng hoa giấy bị thổi bay từng mảnh.
Mắt không mở ra được, mọi người ngã đến choáng váng.
Tôi lợi dụng sơ hở, dùng cả tay lẫn chân, gần như là bò ra khỏi đám đông, hướng về phía cầu đá.
Thanh niên áo trắng, bay lơ lửng bên cạnh cầu, vẫy tay ra hiệu tôi đi qua.
Kỳ quái, anh ta bảo tôi bơi xuôi dòng, nhưng chỗ anh ta đứng là thượng nguồn của cầu.
Nếu tôi chạy xuôi dòng nước, sẽ phải xuyên qua gầm cầu.
Nhưng bây giờ, tôi chọn tin anh ta!
Tôi dùng cả tay và đầu gối bò lên thành cầu, giật xuống sợi dây thừng bên eo, cả bộ áo bào.
Khi tôi ném sợi dây thừng mang mùi kỳ lạ xuống dưới cầu đá, những hồn ma bé gái đều vỗ tay, cười khúc khích với tôi.
Tôi còn không cả xem mặt nước ở chỗ nào phía dưới cầu đá, cắn răng làm liều nhảy thẳng xuống bên dưới!
Cũng thật kỳ lạ, bình thường nước không đến đầu gối, nhưng khi tôi nhảy xuống, dường như trong nháy mắt nước bắt đầu dâng lên.
Dòng nước cuốn tôi đi, trôi nổi trong nước. Tôi bị sặc, cố dùng cả tay và chân để bơi.
Tôi nghe thấy pháp sư Hồ ở trên cầu hét lên: “Cô ta muốn lợi dụng dòng nước chạy trốn, giả ch/ế/t qua cầu. Hãy ném đá ngăn cô ta lại, không được để cô ta chui qua gầm cầu. Những thứ tà ác đó sẽ theo cô ta thoát ra, quay trở về báo thù!”
Ở trong nước, tôi chưa kịp đứng lên, đã bị cái gì đó đập trúng. Cơ thể nặng nề chìm xuống, nhưng nước lại dường như không sâu, chỉ đến đầu gối.
Tôi duỗi tay định đứng dây, thì bị đánh mạnh vào sau gáy.
Mẹ tôi khóc lớn: “Miên Miên, con đừng gây chuyện nữa, lên đây đi con, ngoan nghe lời mẹ! Con hãy cứu anh trai…”
Cứu anh trai?
Chôn sống tôi cùng quan tài bà nội, xuống mồ, cứu anh trai?
Nhưng tôi bị đói đến choáng váng, lại thêm bị ném đá, không thế cố dậy nổi.
Đúng lúc này, khuôn mặt của thanh niên áo trắng hiện ra ở dưới nước, bên trong dòng nước như có một đôi tay đỡ tôi lên.
“Đi qua gầm cầu, chạy xuôi dòng nước, đừng quay đầu! Nhanh!” Anh ta vội đẩy tôi.
Một làn sóng xô đẩy, cơ thể tôi bị nâng lên.
Lúc này, tôi không quan tâm đến những đồ vật ném xuống, chạy theo hướng dòng nước.
Sau lưng là tiếng than trời trách đất của cha mẹ tôi, cùng với tiếng hét của mọi người: “Nó sắp qua gầm cầu rồi, mau ném nó! Mau ném!”
Tiếng cười khúc khích tinh nghịch của mấy cô bé: “Qua cầu, qua cầu, nhanh qua cầu!”
Tôi xuôi dòng nước, chạy như điên.
Dưới dòng sông tràn đầy đá cuội trắng mịn, nhưng tôi như chạy trên đất liền bằng phẳng, không hề bị trượt, dòng nước cũng nâng bước chân tôi.
Mẹ tôi ở phía sau khóc lóc: “Miên Miên, con trở về đi, đừng chạy. Con mà chạy là hại ch/ế/t anh trai con. Mẹ van con, con mau trở lại, cứu anh trai con!”
Ở trong mắt bà ta, dùng mạng của tôi để cứu anh trai là chuyện đương nhiên.
Tôi không đồng ý chịu ch/ế/t, chính là đang hại anh ta!
“Nhanh lên! Cô ta sắp đi qua gầm cầu rồi, nhanh xuống dưới đuổi theo cô ta, nhất định không được cho cô ta đi qua gầm cầu!” Giọng pháp sư Hồ đầy lo lắng.
Sau lưng như có tiếng ai đó gào rống, có tiếng người nhảy xuống.
Khi bọt nước văng khắp nơi, tôi giẫm trong nước, chui vào gầm cầu đá, hơi thở lạnh buốt khiến toàn thân tôi ớn lạnh.
Nước sông không sâu, nghỉ hè trẻ con tụ tập bờ sông đi bắt cua, nhưng chỉ cần người lớn đi qua đều nhắc nhở không được vào gầm cầu, ở đó có ma.
Có đứa trẻ tò mò hỏi giáo viên, sẽ được giải thích dưới gầm cầu râm mát, có côn trùng và rắn, không an toàn.
Vừa chạy đến dưới gầm cầu, giống như chui vào hầm đá, toàn thân phát lạnh.
Sau lưng tôi vang vọng tiếng cười khúc khích của mấy cô bé, lẫn trong tiếng cười là tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cùng với tiếng kêu to của phụ nữ, rên rỉ gào khóc.
Còn đau khổ kêu lên: “Bà Bảy… Bà Bảy…Sao bà hại tôi, tại sao gi/ế/t con tôi!”
Những âm thanh cực kỳ oán hận, dường như ở sau đầu tôi, không ngừng gào rú, kêu to.
Giờ tôi đã hiểu tại sao không thể quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi, lao thẳng gầm cầu, chạy xuôi dòng nước.
Nhưng vừa đi qua gầm cầu, bên ngoài sáng ngời, chỉ thấy mười mấy người, ống quần ướt sũng, đứng ở bên ngoài gầm cầu, thò tay cản tôi lại.
Con sông nhỏ, nhưng bờ đê lại rất cao.
Ở bên kia gầm cầu, cũng có người đuổi theo, tôi không thể chạy thoát, trừ khi dừng lại ở trong vòm cầu.
Cho tới bây giờ, những người đuổi theo tôi, cũng không dám đi vào gầm cầu. Những thanh âm kêu gào vẫn ở sau đầu tôi, tôi không dám quay lại, sợ rằng nếu quay lại sẽ bị nuốt chửng.
Pháp sư Hồ hét lớn: “Khổng Vũ Miên! Cô sẽ hại ch/ế/t rất nhiều người, cô biết không?”
Lúc anh ta hét, còn ném vật gì đó xuống, nện vào đầu gối tôi.
Bản thân tôi đã bị giày vò mất nhiều sức, lại chạy một mạch, vừa sợ lại mệt, bị anh ta ném trúng, chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống nước.
Nhưng những người kia lại không đến gần kéo tôi lên, họ chỉ ngẩng đầu nhìn pháp sư Hồ.
Anh ta thở dài, lạnh lùng nói: “Cô ta đã chui qua gầm cầu rồi, kéo lên trước đi, để cô ta sống vẫn còn tác dụng!”
Cảm giác hai chân bủn rủn, mất hết sức lực, không biết rõ tình hình bây giờ như thế nào.
Khi hai người nắm hai cánh tay tôi, kéo tôi đứng lên. Tôi bỗng nhiên nghe được tiếng thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy sau lưng thanh niên áo trắng là một đám bé gái, đứng bên ngoài gầm cầu nhìn tôi. Những cô bé đó cười với tôi, vẫy vẫy tay.
Nhưng trong gầm cầu tối đen, có vô số phụ nữ cúi đầu khóc than, bụng dưới nhô cao, bên dưới toàn là máu, tóc dính nước ẩm ướt. Họ đứng dưới gầm cầu, căm thù nhìn chằm chằm tôi.
Khi tôi nhìn qua, bọn họ nhanh quay đầu nhìn lại tôi, khuôn mặt xanh trắng, tràn đầy hận thù, giơ tay nhào về phía tôi: “Bà Bảy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-do-kho-sinh/chuong-5.html.]
Thanh niên áo trắng quát to một tiếng, những phụ nữ đó hình như rất sợ anh ta, khuôn mặt cực kỳ miễn cưỡng rụt tay trở về.
Tôi ngây thơ nhìn cảnh tượng trong gầm cầu, chẳng lẽ gầm cầu đó thật sự có quỷ?
Mọi người lôi kéo tôi, dùng đủ mọi cách ép tôi lên trên bờ.
Tất cả đều im lặng, gió cũng ngừng thổi, những tờ tiền giấy bay trên không trung chậm rãi rơi xuống. Vừa vặn rơi xuống mặt sông, chỉ một lát, trên mặt sông, đều là tiền giấy.
Linh hồn các bé gái bên cạnh gầm cầu giẫm lên trên những tờ tiền giấy, xuôi dòng bước đi không ngoảnh lại.
Các bé gái vẫn hát: “Qua cầu, qua cầu, em bé qua cầu. Vừa qua khỏi cầu Nại Hà, lại đi qua cầu đá. Không hận cha, không hận mẹ, chỉ hận bản thân xui xẻo. Dưới cầu đá, cầu Nại Hà, kiếp sau không khóc, không đau khổ.”
Thanh niên áo trắng nhìn bọn họ đi xa, giẫm lên tiền giấy quay đầu mỉm cười với tôi rồi đi vào gầm cầu.
Những người phụ nữ toàn thân là máu, tóc tai rối bời cũng không thấy đâu.
Tôi ngồi ở đầu cầu, dường như mơ hồ đoán chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này đầu tôi đột nhiên đau nhức.
Nắm đ.ấ.m của cha tôi đập vào đầu tôi: “Tao đánh ch/ế/t mày, mày dám chạy! Mày dám chạy, tao nuôi mày lớn bằng này, mày lại muốn hại ch/ế/t cả nhà tao.”
Lần này, mẹ tôi không ngăn cản, mọi người cũng im lặng, họ chỉ nói vài lời có lệ, nhưng không ai đến giúp đỡ.
Một lúc sau, đầu tôi đau nhức đến tê dại, nhưng cũng không còn sức để vùng vẫy.
Cuối cùng vẫn là pháp sư Hồ lên tiếng: “Đừng gây rắc rối nữa!”
Liếc nhìn tôi, lại nhìn quan tài dưới đất, trầm giọng nói: “Quan tài rơi xuống đất, phải chôn cất!”
Đúng là người xưa có truyền lại cho con cháu cách nói như vậy, một khi quan tài rơi xuống chỗ nào, phải ngay tại chỗ an táng, nếu không xác ch/ế/t sẽ vùng dậy.
Vốn dĩ bà nội ch/ế/t kỳ quái, tôi sợ rằng quan tài này cũng không ai dám khiêng nữa.
Nhưng quan tài đã rơi xuống giữa đường lớn, còn ngay bên cạnh cầu.
Đừng nói là ô tô không qua được, bình thường nhiều người cũng đi lại khó khăn.
Cũng không ai dám nói, chôn giữa đường lớn nhỉ?
Không thể tưởng tượng nổi!
Trưởng thôn vội vàng kéo pháp sư Hồ ra một góc nói chuyện, những người đưa tiễn quan tài cũng trong lòng phẫn nộ.
Bọn họ đã góp nhiều sức lực cho tang lễ của bà tôi, một số người cách xa ngàn dặm trở về, chỉ vì cầu nguyện cho bà nội bình yên chôn cất, kết quả lại xảy ra chuyện này trong đám tang.
Một mặt trách pháp sư Hồ vô dụng, không lợi hại bằng sư phụ anh ta, một mặt trách anh trai tôi, nếu không phải anh ta gây chuyện thì bà nội sẽ không ch/ế/t thảm, cũng không có những chuyện này xảy ra!
Pháp sư Hồ bị bọn họ vây quanh, nói không ngừng. Liếc nhìn tôi: “Mang cô ta đến nhà tổ của bà Bảy, nhốt bên trong khóa lại. Còn quan tài này, dựng rạp che lại, chờ tôi nghĩ cách!”
Dường như anh ta rất sợ hãi, khuôn mặt tối sầm, chảy mồ hôi ướt sũng.
Khi tôi bị kéo đi, quay đầu nhìn thoáng qua, linh hồn các bé gái cũng không còn trông thấy nữa.
Phía dưới gầm cầu là một vùng tối tăm, cùng bên ngoài gầm cầu, là hai phương trời khác nhau.
Cha tôi và mọi người cũng đang đau đầu với quan tài bà nội, không có thời gian bận tâm đến tôi.
Mấy bà thím kéo tôi đến khu nhà tổ của bà nội, trên đường đi tò mò nhìn tôi với vẻ mặt thông cảm.
Có mấy người ở phía sau bàn tán, tôi mơ hồ nghe được. “Từ nhỏ đã bị bà Bảy nuôi bằng thứ kia, để làm thế thân, sau này ch/ế/t xuống gặp Diêm Vương chuộc tội đấy.”
“Thật không? Đối với cháu gái ruột mà như vậy à? Một tay bà ta nuôi lớn đấy, thật độc ác.”
“Cháu gái ruột? Bà ta làm cháu gái nhà người khác qua cầu ít à? Nếu chỉ là qua cầu thì tại sao còn cần người thế thân. ”
“Hứ! Tôi cũng không biết bà Bảy còn làm loại chuyện tàn độc này, thật là thất đức.”
“Hồi đó, chúng tôi cũng không dám làm gì bà ta.”
“Bà ta không chỉ cho bé gái qua cầu đâu, nghe nói có người nhờ bà ta khi đỡ đẻ, âm thầm ra tay làm hại không ít sản phụ khó sinh mà ch/ế/t.”
“Ôi! Trước đây còn nghe nói, tiểu Hiên nhà bà ta gian díu với cô ngốc nhà ông mù Trần.”
“Chuyện này nhiều người từng thấy, có khi thì ở dưới gầm cầu, có khi ở trên sườn núi bên cạnh. Thật là quá đáng, bắt nạt ông mù Trần không nhìn được, lừa cô ngốc ngủ một lần cho hai cái kẹo, cũng không chê…”
“Sau này bụng cô ngốc lớn, cô ta bị ngốc, không biết gì. Không ai dám nói ra, vì sợ bà Bảy ghi thù.”
“Ông mù Trần cũng không nhìn thấy, đến khi sắp sinh, cô ngốc kêu đau bụng, ông mù Trần mới biết. Khẳng định đứa bé không phải của ông ta, trưởng thôn sợ phiền phức, gọi bà Bảy đến đỡ đẻ, dù sao cũng là con của tiểu Hiên. Nghe nói đứa bé sinh ra, bà Bảy…” Mấy thím làm dấu tay c.h.é.m xuống.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y phải rồi duỗi ra: “Lại đem đứa bé nhét trở về, lặp đi lặp lại, tra tấn cô ngốc đến ch/ế/t.”
Tôi nghe đến đó, quay nhanh đầu lại nhìn mấy thím. Trong thôn đúng là có ông mù Trần, cưới một cô ngốc.
Cô ngốc cũng không phải là bị ngốc, mẹ của cô ta bị thiểu năng, cha cô ta bị bệnh tâm thần, thường xuyên đánh đập, nên cô ấy luôn sợ hãi rụt rè.
Trong nhà lại nghèo, chưa từng được đi học, mười mấy tuổi bị cha cô ta bán cho ông mù Trần lấy mấy trăm đồng.
Tôi chợt nhớ ra dịp tết nguyên đán, Khổng Vũ Hiên lén bỏ hai hộp cháo bát bảo tôi mua cho bà nội vào túi, bị tôi nhìn thấy, anh ta còn trừng mắt với tôi.
Có một lần tôi từ thành phố về, thấy anh ta lén lút dắt cô ngốc từ dưới gầm cầu đi ra.
Khi đó, quần áo cô ngốc đều bị ướt. Khổng Vũ Hiên còn nói là anh ta cứu được cô ta, còn bảo tôi tìm bộ quần áo cũ cho cô ta thay.
Lúc đó, tôi không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe mấy thím nói như vậy. Khổng Vũ Hiên dùng cháo bát bảo và mấy thứ kia, lừa cô ngốc, ở dưới gầm cầu…
Nghĩ đến cũng đúng, phía dưới gầm cầu có một mặt phẳng rộng một mét, có hai bên cột che, phủ trên mặt là cỏ, sát mép nước.
Lại thêm trong thôn có lời đồn dưới gầm cầu có quỷ, bình thường cũng không ai dám liếc mắt nhìn. Cho dù nhìn, ánh sáng lờ mờ, cũng nhìn không rõ.
Mà thấy được thì sao?
Trong thôn này có chuyện gì ghê tởm xảy ra, mọi người đều biết rõ, nhưng không ai nói ra.
Nhưng ông mù Trần không nhận đứa bé là của ông ấy, cô ngốc sinh thì sinh.
Bà nội sao phải đem đứa trẻ sắp sinh, đẩy trở về tử cung?
Không biết vì sao, tôi chợt nhớ đến đôi bàn tay được bảo dưỡng trắng nõn mịn màng của bà nội.
Lúc bà nội ch/ế/t, mỗi ngón tay đều bị bẻ, uốn cong như chân gà bị gãy.