Ba nuôi con riêng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:47:15
Lượt xem: 184
Mấy ngày nay, tôi suy nghĩ rất nhiều.
Trước đây, Giang Phúc từng dẫn vợ đến nhà tôi chơi, lúc đó mẹ tôi còn len lén bàn luận với tôi. Bà nói, vợ của Giang Phúc còn trẻ đẹp như vậy, sao lại để mắt đến một người như Giang Phúc chứ.
Hơn nữa, cách hành xử của cô ta cũng rất lạ, cứ như đang đi thăm thú căn biệt thự của nhà tôi, khen rằng chiếc ghế sô pha này thật đẹp, hay vật trang trí trong phòng ngủ kia cũng thật tinh tế, rồi yêu cầu Giang Phúc mua hết cho cô ta.
Giang Phúc chỉ là tài xế, lương tháng có 8 triệu, rõ ràng những thứ đó vượt quá khả năng chi tiêu của anh ta. Mẹ tôi phì cười, nói rằng vợ của Giang Phúc không biết sống sao cho đúng đắn.
Khi cô ta tham quan nhà, ba tôi luôn kiên nhẫn đi cùng. Nếu những lời đó không phải là nói với Giang Phúc, thì có khi nào cô ta chính là nhân tình của ba tôi không?
Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã tức đến sôi máu.
Xanh Xao Truyện
Ba tôi cố tình để nhân tình kết hôn với Giang Phúc, rồi còn năm lần bảy lượt đưa họ đến nhà tôi. Giờ đây, lại còn lấy cớ để đứa con riêng của mình vào nhà, để mẹ tôi phải chăm sóc từng bữa ăn.
Không còn gì ghê tởm hơn thế.
Tôi không định kể suy đoán này cho mẹ nghe. Bà quá ngây thơ, lại mù quáng tin tưởng ba tôi, trừ khi tôi có chứng cứ rõ ràng trước mặt bà.
Khi đến khách sạn, tôi lấy ra một phong thư, bên trong là mẫu tóc tôi đã lấy của ba và Giang Hạo Trạch. Tôi gửi phong thư đó đến trung tâm xét nghiệm, và họ báo lại rằng phải đợi khoảng hai tuần mới có kết quả.
Đúng lúc đó kỳ thi đại học cũng kết thúc, tôi sẽ có đủ thời gian và tinh thần để giúp mẹ giành lại công lý.
Vào ngày thi đại học, tôi cố ý cảnh giác hơn, không ăn đồ mẹ mang đến mà gọi cơm hộp.
Mẹ tôi không hài lòng.
“Mẹ đã hầm canh từ sáng sớm đấy, cơm hộp ở ngoài thì bẩn, lỡ bị ngộ độc thì sao con?”
Tôi chỉ cắm cúi ăn cơm hộp.
“Cơm này do khách sạn chuẩn bị, sạch hơn ngoài kia, mẹ yên tâm.”
Mẹ tôi tiếc rẻ không muốn bỏ đồ, bèn ăn hết phần mình mang đến. Buổi chiều hôm đó, khi tôi đi thi thì mẹ không ra khỏi nhà vệ sinh nữa.
Mẹ tôi vô cùng áy náy, nghĩ rằng đã vô tình mua phải đồ có thuốc trừ sâu, nhưng trong lòng tôi càng thêm chắc chắn, Giang Hạo Trạch chắc chắn là con riêng của ba.
Nếu không, sao một đứa nhỏ như nó lại có thể kiếm được thuốc xổ? Chắc chắn là mẹ ruột nó đưa. Người đàn bà đó còn có thể đang trốn ở đâu đó, cười nhạo chúng tôi.
Bà ta cố tình chọn thời điểm này để đưa đứa bé vào nhà, rõ ràng là muốn phá hủy tôi, muốn phá hoại gia đình chúng tôi.
Lửa giận bùng lên trong lòng tôi, càng nghĩ như vậy tôi càng phải cố gắng thi thật tốt, tuyệt đối không thể để mình rơi vào bẫy của mụ đàn bà độc ác kia.
Tôi cầm bút, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh những lúc ba chơi đùa với tôi trước đây, rồi tất cả bỗng tan biến, chỉ còn lại bài thi trước mặt.
Một giọt nước mắt rơi trên trang giấy.
Từ hôm nay trở đi, tôi và mẹ chẳng còn ai để dựa vào. Người từng bảo vệ chúng tôi giờ đây lại biến thành kẻ phản bội. Tôi phải mạnh mẽ hơn, phải tự bảo vệ mình.
Ngày thi đại học kết thúc, tôi nhận được kết quả giám định ADN.
Tôi cầm phong thư trong tay, nhẹ như không nhưng lại nặng tựa ngàn cân.
Hít thở sâu nhiều lần, tôi run rẩy mở phong thư ra, nhưng không dám nhìn thẳng vào những dòng chữ trên đó.
Mọi chuyện sắp kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-nuoi-con-rieng/chuong-5.html.]
Tất cả sẽ sáng tỏ.
Tôi không còn là con gái duy nhất của ba, ông ấy là một kẻ phản bội, đã phản bội gia đình này, phản bội tình yêu của mẹ tôi.
Đứa con riêng ghê tởm của ông ấy, trong lòng ông, còn quan trọng hơn tôi gấp trăm lần.
Nước mắt mặn chát lăn xuống khóe môi, tôi siết chặt tay, từ từ mở mắt ra.
“Giám định kết luận: Giang Vĩnh Nam và đứa trẻ được giám định (Giang Hạo Trạch) không có quan hệ cha con.”
Hả?
Tôi cầm kết quả giám định trong tay, lật qua lật lại xem đi xem lại, đọc rõ ràng “Xác suất quan hệ huyết thống nhỏ hơn 0.01%”, Giang Hạo Trạch không phải con của ba tôi.
Tôi c.h.ế.t lặng, đầu óc trống rỗng.
Không phải con ruột, vậy tại sao ba tôi lại đối xử tốt với nó như vậy?
Tôi cảm thấy đầu óc mình như ngừng hoạt động, cứ đứng đó, tay cầm tờ giấy giám định, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, không phản ứng gì suốt một lúc lâu.
“Két —”
Cửa phòng bật mở, mẹ tôi tay cầm vài chiếc túi trống, ba tôi và Giang Hạo Trạch cũng bước vào sau.
Sắc mặt ba tôi trông có vẻ miễn cưỡng.
“Thi xong rồi thì về nhà đi, ở khách sạn mãi cũng không hay, họ hàng thấy lại bàn tán.”
Ba tôi nói rồi bắt đầu thu dọn sách vở trên bàn, Giang Hạo Trạch tinh mắt nhìn thấy tờ giấy trong tay tôi, vỗ tay reo lên.
“Oa, chị có thư tình kìa!”
“Có phải bạn trai chị viết không? Có phải chị ở cùng bạn trai không?”
“Cái gì?”
Ba tôi tức giận.
“Không lạ gì mấy ngày nay con đòi ở khách sạn, đến lúc này mà con còn nghĩ đến chuyện yêu đương?”
Ông nói rồi giật lấy tờ giấy trong tay tôi, đọc nhanh như chớp, mẹ tôi cũng ghé vào xem.
“Giấy giám định ADN, cái gì đây?”
Tôi xấu hổ cúi gằm, cảm thấy không còn mặt mũi nào.
“Con xin lỗi, con nghi Giang Hạo Trạch là con riêng của ba, nên đã dùng tóc của ba và cậu ta để xét nghiệm ADN.”
Không khí bỗng chùng xuống, trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, khiến tôi khó thở.
Giây tiếp theo, cả ba và mẹ tôi đều cùng lúc phản ứng.
Ba tôi mặt mày tái mét, xé nát tờ giấy giám định rồi ném ra ngoài cửa sổ, gào lên:
“Giang Ý! Con đang xúc phạm nhân cách của ba!”
“Dựa vào đâu mà con làm loại giám định này, trong mắt con ba là loại người như vậy sao? Ba nuôi con lớn đến giờ, đây là cách con báo đáp ba à!”