Ba nuôi con riêng - Chương 8: Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-20 08:51:55
Lượt xem: 439
Đến đồn công an, ba tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ông ngồi ôm đầu một bên. Giang Hạo Trạch vừa thấy ông, đã chạy như bay đến nhào vào lòng ông bắt đầu tố cáo.
“Ba ơi—”
“Bọn họ không chịu đưa con đi công viên chơi, mà ở trên xe con thấy chị có một cái đồng hồ rất đẹp nhưng chị không chịu đưa cho con!”
“Ba mắng chị đi, chị là đồ hư!”
Ba tôi ngẩng đầu lên, mặt mày trơ trơ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Hạo Trạch.
Giang Hạo Trạch sợ hãi, giọng nói run rẩy.
“Ba ơi, ba sao vậy? Chẳng phải ba nói mọi thứ trong nhà sẽ đều là của con sao? Chỉ cần con lớn lên là có thể đuổi chị ra khỏi nhà như lần trước mà."
Ba tôi tức giận tát mạnh vào mặt nó một cái.
“Đuổi mẹ mày ý!”
“Mày là con của tiện nhân, con hoang, đồ tạp chủng!”
Ông còn đá mạnh vào chân Giang Hạo Trạch. Thấy vậy, ngay lập tức cảnh sát tiến đến ngăn cản, Lý Bình nhìn thấy cũng hét lớn lao tới.
“Mày dám đánh con tao? Cảnh sát, anh nhìn thấy chưa, ở đây mà hắn còn dám đánh người!"
Xanh Xao Truyện
Hai người lại tiếp tục chửi bới, xúc phạm nhau, nhổ nước miếng vào nhau, trong khi Giang Hạo Trạch đứng bên cạnh khóc nức nở.
Cảnh sát phải liên tục quát bảo họ ngừng lại.
“Lý Bình, cô cũng nên bình tĩnh đi, đừng gây náo loạn nữa!”
Ba tôi vì phải nuôi con người khác mà thấy nhục nhã, không thể chịu đựng thêm. Ông ấy không quan tâm đến ai nữa mà gọi điện cho luật sư, muốn Lý Bình phải trả giá đắt.
Cả hai bị đưa ra trước toà thẩm vấn, Lý Bình còn ôm hy vọng, nói ông không có chứng cứ, tất cả tiền đều là do mình kiếm.
Nhưng ba tôi đã nộp một quyển sổ sách lên tòa, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Hoá ra bao nhiêu năm qua, số tiền ông chi cho Lý Bình, từ nhỏ đến lớn, đều được ghi lại chi tiết, từ bất động sản, đến quần áo, túi xách, thậm chí cả hoá đơn và chứng từ thanh toán, khiến ai cũng khiếp sợ.
Lý Bình hoàn toàn sụp đổ.
“Đồ tồi, mày đúng là đồ tồi, tao muốn g.i.ế.c mày!”
Trước những chứng cứ rõ ràng, toà án đã phán quyết Lý Bình phải trả lại tất cả tài sản đứng tên cô ta cho ba tôi, tổng cộng lên đến hai nghìn vạn.
Ba tôi cũng không thoát khỏi hậu quả vì đã đánh Lý Bình gây lên thương tích, đặc biệt là phần đầy và gương mặt bị rạch một vết sẹo lớn vĩnh viễn không thể phục hồi.
Lý Bình muốn truy cứu trách nhiệm hình sự, cuối cùng một người vào tù, một người trở thành kẻ nghèo túng, cũng không ai được lợi gì.
Mẹ tôi nhanh chóng tiếp nhận toàn bộ tài sản, sau đó nhân cơ hội ép ba tôi. Chỉ cần ông đồng ý ly hôn và ra đi tay trắng, bà sẽ dùng tiền dàn xếp vụ kiện của Lý Bình để cô ta rút đơn.
Ba tôi khóc lóc đồng ý.
“Được, là ba có lỗi với mọi người, số tiền này ba chỉ có mỗi Tiểu Ý là con, vốn dĩ đều muốn để lại cho con."
“Tiểu Ý, con là con gái duy nhất của ba, sau này sẽ không bỏ mặc ba chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-nuoi-con-rieng/chuong-8-het.html.]
“Tất nhiên rồi, ba, con sẽ có trách nhiệm phụng dưỡng ba."
Theo quy định pháp luật, mức tối thiểu phụng dưỡng là vài trăm một tháng, dù sao cũng không để ba c.h.ế.t đói.
Thật lòng, tôi muốn ông ấy phải ở tù để trả giá cho hành động của mình gây ra nhưng mẹ nói nếu ba bị án sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Cuối cùng chúng tôi trả 200 triệu để Lý Bình rút đơn kiện.
Điều bất ngờ là, Lý Bình hoàn toàn không quan tâm đến con, mang toàn bộ tiền đi làm phẫu thuật thẩm mỹ, rồi đưa Giang Hạo Trạch về quê sống.
Ngày Giang Hạo Trạch rời đi, ba tôi vừa mới ra khỏi trại tạm giam.
Lý Bình không thể nuôi nổi con, nên đã đưa nó đến nhà tôi, để gặp ba tôi lần cuối.
Giang Hạo Trạch khóc nức nở.
"Ba ơi, ba không cần con nữa sao?"
Ba tôi gằn giọng: "Cút đi, tao không phải là ba mày!"
Khuôn mặt ông đầy căm phẫn ném mạnh Giang Hạo Trạch ra ngoài. Lý Bình nhét đứa bé vào xe, rồi nhổ nước bọt vào ba tôi.
"Đồ tồi! Đồ bẩn thỉu! Tao thật sự xui xẻo tám đời mới gặp cái loại keo kiệt như mày!"
Mẹ tôi đóng sập cửa, vứt hành lý của ba tôi ra ngoài, rồi kéo tôi lên xe.
"Tiểu Ý, nhanh lên, đi thôi, cậu mợ con đang đợi ở khách sạn."
Ba tôi nhìn xuống chiếc vali dưới chân, rồi ngập ngừng hỏi mẹ tôi.
"Em... muốn đi khách sạn à? Nhà mình không được sao?"
Tôi lắc đầu.
"Không phải, ba à. Con vừa nhận kết quả thi đại học, con đậu Thanh Hoa rồi. Mẹ muốn tổ chức tiệc mừng ở khách sạn ba ngày."
Mắt ba tôi mở to ngạc nhiên.
"Gì cơ? Tiểu Ý, con giỏi quá! Ba đã biết từ lâu là con sẽ thành công mà. Thật sự tốt quá, con giỏi quá!"
Tôi cười khinh bỉ.
"Hai người đã ly hôn rồi, ông không phải ba tôi nữa."
Tôi ngồi lên xe của mẹ, phóng thẳng đi.
Hai chiếc xe chạy theo hai hướng ngược nhau.
Một chiếc lăn bánh qua con đường đầy bùn lầy.
Một chiếc lao nhanh về phía tương lai sáng ngời.
Ba tôi đứng lặng tại chỗ, dưới chân là chiếc vali rách nát, cánh cửa biệt thự đã đóng chặt.
Ánh hoàng hôn buông xuống, bóng cây hai bên che khuất bóng dáng ông.
Ông như thể mãi mãi bị giam trong bóng tối.