BABA LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:36:53
Lượt xem: 591
13
Tôi quay đầu lại.
Xuất hiện trước mắt là một gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mái tóc dài gợn sóng buông xõa trên vai, trên khuôn mặt to bằng bàn tay có đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, mỗi cử chỉ mỗi nụ cười đều tươi sáng động lòng người.
Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông tuấn tú cao ráo.
Đây chính là nữ chính Minh Vi và nam chính Tạ Cảnh Tầm?
Tạ Cảnh Tầm cũng mặc một bộ vest cao cấp, bề ngoài tuấn tú nổi bật, mà ở giữa bọn họ là một cậu bé mặc đồng phục đang tò mò quan sát tôi.
Trước mặt người khác, vẻ mặt của Thẩm Tùng Châu luôn lạnh nhạt, đặc biệt là khi đứng trước tình địch.
Tôi cứ nghĩ tình địch gặp nhau sẽ cực kỳ đỏ mắt, anh đã cướp được miếng đất, ít nhiều gì cũng sẽ chế giễu nam chính vài câu, nhưng không ngờ...
Tay nhỏ của tôi siết chặt lại.
Giây sau đã nghe thấy người đàn ông cất tiếng, giọng điệu rất nhạt, như cuộc trò chuyện bình thường giữa các bậc phụ huynh: "Đây là con gái tôi, Dao Dao!"
Tôi: "?"
Đây là hướng đi gì vậy?
Minh Vi cũng khựng lại rồi lập tức mỉm cười, cô ấy cũng giới thiệu con mình: "Đây là con trai tôi, Tạ Chiêu Hoài."
Thẩm Tùng Châu gật đầu, nắm tay tôi quay đầu bước ra ngoài.
Tôi: "??"
Cứ thế mà đi, đi rồi?
---
14
“Tớ ngồi cạnh cậu được không?” Khi tôi ngồi trong lớp, Tạ Chiêu Hoài tiến lại gần chủ động bắt chuyện với tôi.
Tôi hoàn hồn, liếc nhìn cậu ấy một cái, không nói gì.
Cách gần hơn, có thể nhìn rõ ràng ngũ quan tinh tế của cậu bé, trên gương mặt trắng mịn vẫn mang chút bầu bĩnh của trẻ con, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Bộ đồng phục học sinh được đặc chế mặc trên người cậu ấy, trông như một quý ông nhỏ.
Không hổ là con của nam nữ chính, từ bé đã đẹp như vậy rồi.
Nhưng quan hệ giữa cha mẹ cậu ấy và Baba tôi không tốt, có phải tôi không nên nói chuyện với cậu ấy không?
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình, gương mặt đẹp trai của Tạ Chiêu Hoài hơi ửng đỏ, móc từ trong túi ra một nắm kẹo đưa cho tôi, quả quyết nói: "Baba của cậu quen cha mẹ tớ, vậy sau này chúng ta cũng là bạn rồi!"
Tôi: "??"
Ai đã cho cậu cái ảo giác đó?
Nhưng mạch suy nghĩ của Tạ Chiêu Hoài rõ ràng không giống với người khác, cậu ấy kéo ghế ngồi cạnh tôi, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong khóe mắt, bàn tay nhỏ của cậu bé đang nắm chặt vải quần trên đầu gối như đang căng thẳng.
Tôi không còn cách nào với cậu ấy, đành mặc kệ vậy.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Chuyện của người lớn vốn không nên liên lụy đến trẻ con.
Nhưng sau một ngày, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng-Tạ Chiêu Hoài dường như cứ bám riết lấy tôi như vặt lông cừu!
Lúc ăn cơm, cậu ấy ngồi đối diện tôi.
Lúc chơi trò chơi, cậu ấy cùng đội với tôi.
Ngay cả khi tôi đi vệ sinh, lúc quay lại cậu ấy cũng lập tức kề sát bên cạnh tôi.
Cả một ngày, phía sau tôi có thêm một cái đuôi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/baba-la-nhan-vat-phan-dien/chuong-7.html.]
Gần đến lúc tan học, có bạn nam bạn nữ khác muốn đến chơi cùng chúng tôi, tôi vừa định đồng ý thì đột nhiên tay áo bị kéo lấy, quay đầu lại thì thấy Tạ Chiêu Hoài đứng bên cạnh tôi, nắm chặt lấy tay áo tôi, khóe môi mím lại thành một đường thẳng, bộ dáng cao ngạo lạnh lùng.
Tôi không hiểu ra sao: "Sao vậy?"
Bạn nam bạn nữ đối diện chớp mắt, cũng đầy thắc mắc, vẫn nhiệt tình nói: "Mọi người cùng chơi đi!"
Nhưng Tạ Chiêu Hoài vẫn không động đậy.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, dần dần, khuôn mặt nhỏ kia đỏ bừng lên, đôi mắt cũng bắt đầu ngấn nước, giọng nói có chút tủi thân: "Tớ không muốn chơi với họ, tớ, tớ sợ..."
Sợ??
Tôi vô cùng kinh ngạc.
Cậu nhóc này mới tí tuổi mà đã sợ giao tiếp rồi sao?
---
15
Nhưng sự thật chứng minh.
Ngoài mặt Tạ Chiêu Hoài trông càng cao ngạo lạnh lùng thì trên thực tế càng sợ giao tiếp xã hội.
Mắt tôi đảo một vòng.
Hình như tôi đã nắm được bí mật của Tạ Chiêu Hoài rồi!
Dù không có tác dụng gì, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy rất vui.
Khóe môi tôi nhếch lên, cười híp mắt kéo cậu ấy ra sau lưng, từ chối khéo những người khác: "Xin lỗi nhé, không thể chơi cùng các cậu được rồi."
Bé trai bé gái thất vọng rời đi.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Tôi quay đầu lại, thấy đôi mắt đen của Tạ Chiêu Hoài ngấn nước, vừa đáng yêu vừa tội nghiệp, không nhịn được mà véo má cậu ấy: "Yên tâm đi, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau!"
"Ừm ừm."
Tạ Chiêu Hoài nhìn tôi chằm chằm, giọng nói ngọt ngào: "Vậy thì móc ngoéo nhé?"
"Được."
Hai ngón tay út nhỏ móc vào nhau, lại còn ấn ngón cái nữa.
Cho đến lúc tan học, Tạ Chiêu Hoài vẫn vui vẻ đi theo tôi.
Nhưng đợi ra khỏi cổng trường.
Tôi vừa nhìn thấy biển số xe quen thuộc, theo phản xạ hất bàn tay nhỏ đang nắm tay mình ra.
Lòng bàn tay của Tạ Chiêu Hoài đột ngột trống rỗng: "???"
Bên ngoài trường mẫu giáo, ngay khi nhìn thấy tôi, Thẩm Tùng Châu đã bước nhanh tới: "Dao Dao."
Tôi chạy tới, được anh bế lên, vui vẻ gọi: "Baba!"
Mặt mày Thẩm Tùng Châu tràn đầy niềm vui, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh rơi vào đứa trẻ đang ngơ ngác bên cạnh, lông mày nhíu lại, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thành câu: "Dao Dao, chúng ta đi thôi."
Nói xong, anh bế tôi quay người đi.
Tôi lén nhìn sắc mặt của anh, trong cốt truyện, dù Thẩm Tùng Châu là nhân vật phản diện, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng chưa bao giờ ra tay với trẻ con, thậm chí còn từng nói muốn làm cha dượng của Tạ Chiêu Hoài.
Nhưng đáng tiếc, nam nữ chính rất yêu nhau.
Tuy nhiên, cha dượng... cha nuôi!
Mắt tôi sáng lên.
Chỉ cần tôi cố gắng một chút, dụ Tạ Chiêu Hoài nhận anh làm cha nuôi không phải là được rồi sao?
Khà.
Xem bé thông minh này nè!