BABA LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Chương2
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:43:39
Lượt xem: 343
2
Khi theo Thẩm Tùng Châu về nhà.
Tôi liếc nhìn người đàn ông khí thế mạnh mẽ, vẻ mặt không dễ chọc bên cạnh, bây giờ mới cảm thấy hơi hoảng loạn.
Thẩm Tùng Châu, nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện.
Trong câu chuyện, anh mất mẹ khi còn nhỏ, cha tái hôn, không nghe không hỏi gì đến anh, ném anh cho một bảo mẫu ác độc, để anh chịu đủ hành hạ, dẫn đến việc sau khi trưởng thành, tâm tư trở nên u ám, thủ đoạn tàn nhẫn, yêu nữ chính nhưng không có được, làm sai nhiều chuyện, cuối cùng rơi vào cảnh ngộ thê thảm là rơi xuống biển.
Nhớ đến đó, tôi vô thức run lên một chút.
Chiếc bánh mì trong tay rơi "bịch" một tiếng xuống đất, lăn hai vòng rồi dừng lại bên đôi giày da của Thẩm Tùng Châu.
Động tác của tôi bỗng chốc cứng đờ.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Tùng Châu mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Bên cạnh, người đàn ông vốn đang ngồi thẳng lưng, bàn tay gõ phím rõ ràng khựng lại.
Trợ lý ngồi ở ghế phụ lái cũng nhìn thấy, lập tức sắc mặt hơi biến đổi, vô thức nói giúp tôi: “Xin lỗi Thẩm Tổng, tôi không nên mua bánh mì cho đứa trẻ này, là lỗi của tôi…”
Tôi: "…”
Tôi sẽ không phải vừa mới rời khỏi cô nhi viện đã phải quay lại chứ?
Thật là thảm hại!
Nghĩ đến đây, tôi cũng không quan tâm đến điều gì nữa, lập tức dùng tay để nhặt bánh mì: “Xin lỗi…”
Nhưng còn chưa kịp nhặt được, cổ tay đã bị nhẹ nhàng nắm lấy.
Tôi nâng mắt, chỉ thấy người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lời nói lại rất dịu dàng: “Bẩn rồi, rơi xuống thì không cần nữa.”
“Có phải lạnh không?”
“Tiểu Trần, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”
Nói xong, anh kéo tôi đứng dậy, đợi cho tôi ngồi lại vào vị trí anh mới thả tay ra, tiếp tục đánh máy như không có gì xảy ra.
Trợ lý tròn mắt ngạc nhiên: "Thẩm Tổng, trong xe đã 28 độ rồi, cao hơn nữa sẽ thành phòng xông hơi..."
Thẩm Tùng Châu lạnh lùng nhìn trợ lý một cái.
Trợ lý lập tức im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/baba-la-nhan-vat-phan-dien/chuong2.html.]
Tôi ngơ ngác.
Hình như anh không xấu xa như tôi tưởng tượng?
---
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
3
Rất nhanh đã đến nơi ở của Thẩm Tùng Châu.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được mục đích Thẩm Tùng Châu
Tôi nghĩ cả đường cũng không hiểu được xuất phát từ mục đích gì mà Thẩm Tùng Châu nhận nuôi tôi, cũng không thể vì tôi gọi mấy tiếng Baba mà anh bỗng dưng lương tâm trỗi dậy chứ?
Nhưng nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa, đến đâu hay đến đó.
Đang mải nghĩ ngợi, bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên, kéo tôi trở lại thực tại: “Là muốn bế sao?”
Hả?
Vừa nghe thấy câu đó, tôi vô thức ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Thẩm Tùng Châu đã xuống xe, vòng qua bên tôi, đang cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt vẫn hơi lạnh lùng.
Nhưng không biết có phải ảo giác của tôi không, vậy mà tôi lại nhìn thấy trong mắt anh có chút mong đợi.
Chắc chắn là ảo giác.
Tôi mở miệng, hai tay vung vẩy, đang chuẩn bị tự mình xuống xe, nhưng ngay giây tiếp theo, cơ thể tôi bỗng nhiên bay lên.
Tôi sợ bị ngã, tay nhỏ vội vã ôm chặt lấy cổ anh.
Thẩm Tùng Châu có vẻ như chưa từng bế trẻ con, cánh tay tôi vòng qua có chút cứng nhắc, mang theo vài phần cẩn thận, như thể đang nâng niu bảo bối gì đó dễ vỡ, ngay cả bước đi cũng nhỏ hơn.
Thấy vậy, trợ lý bên cạnh hơi mở to mắt, hóa đá tại chỗ, phải vài phút sau anh ấy mới lấy lại tinh thần, vội vàng bước lên một bước, kính cẩn nói: “Thẩm Tổng, hay để tôi bế cho? Trên người đứa trẻ này bẩn quá…”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị Thẩm Tùng Châu cắt ngang:
“Không cần, sau này con bé chính là con gái tôi, phải học cách bế con bé.”
Nói xong, Thẩm Tùng Châu thuận thế cúi đầu nhìn tôi, thấy tôi ngây ra, khóe môi khẽ nhếch lên một chút, nhưng rất nhanh đã ép xuống, muốn che giấu nhưng lại lộ liễu.
Tôi: “…”
Thật kỳ lạ.
Đây có phải là nhân vật phản diện mà tôi biết không?