BÁC SĨ SỐ MỆNH - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:54:41
Lượt xem: 88
22.
Tôi cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Miêu Lê lại muốn cho Tuyết Đường đổi hai lần mệnh.
Người đàn ông này thực sự tàn nhẫn và độc ác.
Hắn ta sử dụng Tuyết Đường như một vật chứa để chuyển hướng sự trừng phạt của thần thánh.
Lần đầu tiên hắn ta đổi mệnh của cô gái phú quý với Tuyết Đường. Bởi vì Tuyết Đường không chịu nổi mệnh phú quý nên cơ thể đầy vết loét.
Chờ một thời gian sau, hắn liền chuyển giao vận mệnh Tuyết Đường cho cô gái ở phía sau.
Bằng cách này, sau hai lần trao đổi, Tuyết Đường có được mệnh của cô gái ở phía sau.
Cô gái có mệnh phú quý có được vận mệnh của Tuyết Đường, còn cô gái ở phía sau có được mệnh phú quý. Mà cô gái phía sau không phải đối mặt với bất kỳ nhân quả nào.
Do nhân quả đó trời phạt, đã hoàn toàn do Tuyết Đường gánh chịu.
Không biết cô gái kia là ai mà Miêu Lê phải nỗ lực hết mình để giúp cô ấy thấy đổi vận mệnh như vậy.
Người yêu? Chị em?
Miêu Lê sau khi làm xong những việc này, đứng dậy chán ghét nhìn Tuyết Đường một cái, xoay người rời khỏi phòng.
Vậy ra Miêu Lê buổi tối luôn ngủ phòng riêng với Tuyết Đường?
Tôi đợi trong tủ rất lâu, đến khi chắc chắn Miêu Lê sẽ không vào nữa thì mới mở cửa đi ra ngoài.
Tuyết Đường đang ngủ say, tôi đẩy cô ấy mấy cái, nhưng cô ấy không có phản ứng.
Tôi lấy cây kim bạc cắm vào huyệt đạo trên đầu cô ấy, Tuyết Đường nhanh chóng bị tôi biến thành một con nhím.
Gần đây cô ấy uống quá nhiều loại thuốc, tôi phải làm cho chúng mất tác dụng. Bận rộn gần hết đêm, tôi lén mở cửa đi vào phòng chứa đồ nghỉ ngơi.
Không gian trong tủ quá nhỏ, ngủ trên giường tôi lại sợ Miêu Lê sẽ đột nhiên xông vào.
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc trời chưa sáng Miêu Lê đến phòng Tuyết Đường.
Một lúc sau, hắn cẩn thận bước ra, tay cầm chiếc váy màu xanh đen.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Có vẻ như chủ nhân của chiếc váy này chính là người yêu của hắn.
23.
Tôi sống trong nhà Tuyết Đường như một con ma suốt ba ngày. Ngủ trong phòng kho khiến toàn thân tôi đau nhức.
Cho đến đêm thứ ba, Miêu Lê lại mang về một cô gái xa lạ vào.
"Đây là em họ của anh cứ gọi cô ấy là Miêu Linh."
Chính chủ thực sự đến rồi!
Miêu Lê nói em họ mình mới lên thành phố làm việc được nửa năm và hiện đang làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có.
Tuyết Đường tỏ ra rất nhiệt tình với Miêu Linh, nướng bít tết và gọi hải sản mang về, nhưng Miêu Linh lại cúi đầu im lặng, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Mệnh cách của cô ấy rất giống với Miêu Lê, đầy nợ nần.
Nếu Tuyết Đường thay số mệnh của cô, cuộc sống thực sự sẽ còn tệ hơn cả cái chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bac-si-so-menh/chuong-10.html.]
Tôi đã kể cho Tuyết Đường mọi chuyện, phải nói rằng tố chất tâm lý của cô ấy khá tốt. Cô ngồi vào chỗ, nhiệt tình gắp đồ ăn cho Miêu Linh, dưới gầm bàn, hai chân run rẩy như cái sàng.
“Đây, uống thuốc đi.”
Ăn uống xong, Miêu Lê lại mang một bát thuốc như thường lệ.
Tuyết Đường cầm thuốc liếc nhìn về phía phòng kho, sau đó nhắm mắt bóp mũi uống hết.
Sau khi Tuyết Đường uống thuốc xong, Miêu Lê đi đến cửa, khóa cửa lại và ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ trước mặt Tuyết Đường.
Đừng nói Tuyết Đường lắp bắp kinh hãi, ngay cả tôi cũng bị doạ sợ.
Miêu Lê, anh đang làm gì vậy!"
Miêu Lê cười lạnh không nói một lời, đi thẳng đến phòng kho, dùng sức đá mạnh vào.
"Ối!"
Tôi bị cửa đập mạnh vào ngã xuống đất.
Miêu Lê trịch thượng nhìn tôi, trong mắt lộ ra vẻ nham hiểm:
“Cô trốn lâu như vậy, sao chúng ta không cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm?”
24.
Miêu Li biết! ! !
Tôi kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, hắn thực sự đã biết mọi chuyện!
Tuyết Đường đẩy mạnh Miêu Lê ra và hét vào mặt tôi:
"Chu Thanh, chạy đi!!!"
Tôi vừa nhảy lên khỏi mặt đất, mới chạy được hai bước thì có người túm tóc tôi.
Miêu Linh túm tóc, tát vào mặt tôi, đánh đến mắt đầy sao.
“Con khốn!”
Tôi lớn lên trên núi, hàng ngày không những phải cùng ông nội đi hái thuốc mà còn phải cho lợn ăn, chẻ củi, gánh nước, so với người thường, tôi rất mạnh mẽ.
Nhưng Miêu Linh này nhìn qua rất gầy, nhưng trong người lại toát ra khí chất dữ tợn. Da thịt trên người cô ta gần như bị tôi giật đứt, nhưng cô ta vẫn nắm chặt tóc tôi.
Tôi đau đến mức bật khóc. Cuối cùng, Tuyết Đường nắm lấy chiếc ghế bên cạnh và đánh vào đầu Miêu Linh, cô ta mới buông ra.
"Anh, gi3t bọn họ!"
Miêu Linh ngồi trên mặt đất nhìn chúng tôi, ánh mắt như d.a.o găm tẩm thuốc độc.
Tôi kéo Tuyết Đường rồi quay người bỏ chạy.
Cửa bị khóa nên tôi kéo Tuyết Đường chạy vào phòng ngủ.
Về việc trang trí, Tuyết Đường sẵn sàng chi tiền. Cửa gỗ được làm bằng gỗ nguyên khối và rất dày. Ổ khóa đều là hàng nhập khẩu, Miêu Lê đập ở cửa hồi lâu mà không hề động đậy.
Tôi và Tuyết Đường ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, tôi run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Vương Đại Chủy.
Anh ấy nói rằng anh ấy đã đi cùng mọi người trên đường và yêu cầu chúng tôi chờ thêm nửa giờ nữa.