BÁC SĨ SỐ MỆNH - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:53:39
Lượt xem: 88
15.
Ba người chúng tôi cùng đứng trước cửa nhà, Vương Hữu Đức người đầy dầu mỡ lao ra ngoài.
Tôi ngửi ngửi, ôi, thơm quá.
"Cứu! Cứu! Màu tới cứ người."
Nồi áp suất của Vương Hữu Đức phát nổ. Một con gà mái già được hầm trong nồi. Con gà mái già rất béo, một nửa nồi súp chứa đầy mỡ đặc.
Lúc đó, vợ chồng Vương Hữu Đức đang đứng trong bếp nói chuyện, Vương Bình Bình đi tới làm nũng và muốn xin tiền tiêu vặt của Vương Hữu Đức.
Nắp nồi bay lên trời làm gãy mũi vợ Vương Hữu Đức. Vương Hữu Đức sợ hãi, mất thăng bằng, trượt chân, đưa tay hất đổ nồi áp suất. Nồi súp gà đang sôi đổ đầy mặt Vương Bình Bình.
Vương Hữu Đức tiếp tục trượt chân, vẫy tay trong không trung, trong lúc này, hắn vô tình làm đổ thớt, con d.a.o trên thớt rơi trúng chân mình. Hắn đi dép lê và bị cắt cụt 3 ngón chân tại chỗ.
Xe cấp cứu đến muộn, đưa gia đình Vương Hữu Đức đi trong sự bàn tán của dân làng.
Vương Đại Chủy và Vương Thiến Thiến sửng sốt, hồi lâu cũng không ngậm miệng lại.
"Chu đại sư! Ngài thật lợi hại!"
Vương Đại Chủy hưng phấn xoa xoa tay, vui đến không biết để tay chân vào đâu. Xoay người hai vòng, hắn đột nhiên vỗ đùi nói:
"Đại sư! Tôi còn chưa tính toán chi phí cho cô, tôi thấy cô mang ra nhiều pháp bảo như vậy, không thể để cô tiêu tiền vô ích."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi giả vờ từ chối một lúc rồi duỗi hai ngón tay ra.
“Hai vạn cũng không phải là nhiều phải không?”
"Được rồi, hai trăm vạn, tôi chuyển cho cô!”
16.
Tôi giơ hai ngón tay lên đứng tại chỗ, cảm giác như mình đang bị ảo giác.
Bao nhiêu?
Hai trăm vạn?
Hai trăm vạn không phải mua được một phòng sao?
Chỉ cần thay đổi phong thủy một chút, có thể kiếm tiền mua được phòng?
Ngay lúc tôi đang ngơ ngác thì bệnh viện đã gọi cho Vương Đại Chủy. Hiện sức khỏe của vợ và mẹ anh đã ổn định, cả hai đều có thể xuất viện.
Vương Đại Chủy thuê một bảo mẫu để lo việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày ở nhà, với sự động viên của tôi, Vương Thiến Thiến đã đồng ý đến trường vào ngày hôm sau.
Cô bé mang theo một cái túi thơm bên mình. Nếu bạn bè của Vương Bình Bình muốn bắt nạt cô bé lần nữa, họ có thể phải đem chính mình vào viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bac-si-so-menh/chuong-7.html.]
Khi tôi đi theo Vương Đại Chủy đến bệnh viện để đón gia đình anh ấy, tôi tình cờ gặp Vương Hữu Đức ngồi trên xe lăn.
Vương Bình Bình bị bỏng nặng và phải phẫu thuật ghép da diện rộng trên mặt và cơ thể. Mũi của vợ anh bị gãy và phải đi sửa mũi giả.
Vương Hữu Đức âm trầm nhìn Vương Đại Chủy: "Là do anh dở trò phải không?
"Anh cứ chờ đó, chờ tôi xuất viện sẽ không buông tha cho anh."
Sau tất cả những chuyện này, hắn còn nghĩ đến việc làm hại người khác sao?
Vương Đại Chủy nóng lòng muốn đón vợ nên quay người bỏ đi mà không trả lời. Khi đi theo anh ấy, tôi có thể cảm nhận rõ ràng đôi mắt như rắn của Vương Hữu Đức đang đảo khắp cơ thể mình.
Sau khi Vương Đại Chủy ổn định cuộc sống với gia đình anh ấy, tôi đã đề cập đến chuyện của Tuyết Đường với anh ấy.
Vương Đại Chủy biết Tuyết Đường, cũng đã tham dự một bữa tiệc tại nhà cô ấy.
Anh ấy rất nhiệt tình và nhất quyết muốn cùng tôi đi tìm Tuyết Đường.
17.
Sau khi Tuyết Đường kiếm được tiền, cô mua một căn hộ rộng 200 mét vuông ở khu dân cư tốt nhất thành phố.
Tiểu khu quản lý rất nghiêm ngặt, chúng tôi phải tốn rất nhiều công sức mới đến được nhà Tuyết Đường.
Nhìn thấy chúng tôi, Tuyết Đường sửng sốt.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên. Cô ấy trông hốc hác hơn nhiều so với trước ống kính. Khuôn mặt của cô ấy xanh xao, và quầng thâm dưới mắt cô ấy to đến mức gần như che mất nửa khuôn mặt của cô ấy.
"Em yêu, ai vậy?"
Một giọng nam trầm vang lên từ trong nhà, Tuyết Đường hoảng sợ nhìn chúng tôi.
"Một người giao hàng đi nhầm cửa.
"Chúng tôi ở tòa nhà thứ bảy, tòa nhà thứ sáu ở bên kia đường. Bạn có thể đi từ tầng hầm."
Tuyết Đường nói xong, cô ta nháy mắt với tôi rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
"Cô ấy làm sao vậy?"
Vương Đại Chủy sờ sờ gáy, vẻ mặt khó hiểu: "Sao cô ấy không nhận ra tôi? Cách đây không lâu, cô ấy đã đến phòng phát sóng trực tiếp của tôi và cùng tôi ghé thăm cửa hàng!"
Tôi nhìn chằm chằm của nhà, trong lòng hơi hiểu mọi chuyện.
"Anh Vương, chúng ta đi xuống tầng hầm của tòa nhà số sáu."
Vương Đại Chủy vẻ mặt khó hiểu theo tôi xuống tầng hầm. Chúng tôi đứng đợi gần nửa tiếng. Ngay khi tôi không thể đợi được nữa và muốn rời đi, Tuyết Đường cuối cùng cũng hoảng sợ xuất hiện.
"Chu đại sư! Cứu tôi với!" Cô kéo tôi vào góc, như sợ người khác nhìn thấy.