Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÁC SĨ THÚ Y XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NHÂN - C2

Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:34:00
Lượt xem: 496

2.

 

Theo thói quen của một bác sĩ thú y.

 

Tôi vô thức tiến lên một bước, thăm dò nhìn vết thương trên mắt trái của sói đen.

 

Sói đen chống cự phản kháng.

 

“Cô muốn làm gì!”

 

Móng vuốt của hắn vừa vươn về phía tôi đã bị tôi đè lại.

 

Tôi lau đi vệt m.á.u bên khóe mắt hắn, nhẹ giọng trấn an.

 

“Chỉ là giúp anh xem vết thương thôi, đừng cử động nhé.”

 

Tôi nâng cằm sói đen lên.

 

Nhưng sói đen rất không phối hợp, cứ luôn quay đầu giãy giụa.

 

Cuối cùng sự kiên nhẫn của tôi cũng cạn, yếu ớt nói: 

 

“Thành thật chút đi, bộ anh không cần mắt nữa à?”

 

“Cô—!”

 

Nghe tôi nói vậy.

 

Sói đen hơi thở gấp, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

 

Chỉ có sự đề phòng trong đôi mắt kia là tăng thêm.

 

Tôi vô tình vạch đầu hắn ra.

 

Nhưng khi nhìn thấy bên dưới vết thương thê thảm ấy lộ ra xương trắng hếu.

 

Hơi thở của tôi không khỏi trở nên cẩn thận, tâm trạng cũng trầm xuống.

 

Nếu không nhanh chóng phẫu thuật.

 

Con mắt trái này, sợ là không giữ được.

 

Tôi vội lấy quang não* ra, gọi điện cho bên cấp cứu.

 

*Quang não là phiên âm tiếng Hán, chỉ loại thiết bị tích hợp như máy tính/điện thoại nhưng tân tiến hơn.

 

“Xin chào, thú nhân nhà tôi bị thương rồi, có thể đưa xe cứu thương đến đây được không?”

 

Nhưng đầu bên kia điện thoại lại mỉa mai “Ồ” một tiếng.

 

“Nữ sĩ, cô không đùa đó chứ? Ai lại đi chữa bệnh cho thú nhân!”

 

Tôi day day huyệt Thái Dương, lúc này mới nhớ ra, thú nhân trong thế giới này địa vị thấp hèn, là nô lệ của nhân loại.

 

Lời nhân loại nói là tuyệt đối.

 

Nắm quyền sinh sát trong tay, tùy tâm sở dục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bac-si-thu-y-xuyen-den-the-gioi-thu-nhan/c2.html.]

Đối với đa số mọi người mà nói.

 

Thay vì dùng tiền chữa trị cho thú nhân, không bằng đi cục quản lý thú nhân mua con mới còn tốt hơn.

 

Sói đen từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo hành động của tôi.

 

Thấy tôi đang nói mà bị cúp máy, hắn khinh thường xì khẽ một tiếng.

 

Tựa như lời chế giễu trong im lặng.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi không lo để ý đến hắn, mà là vội vã đi xem hai thú nhân khác trước mặt.

 

Bọn họ một là rắn, một là chim.

 

Rắn trắng như tuyết gần giống chủng Brooks.

 

Phần vảy bụng bị nhổ gần như một nửa, m.á.u tươi dính trên sàn nhà, nhuộm đỏ thân thể trắng muốt của nó.

 

Một thú nhân khác là Phượng Hoàng đen.

 

Lông vũ lộn xộn, có vết tích bị xé rách, nửa bên cánh từng bị lửa thiêu, tràn ngập mùi khét nhàn nhạt.

 

Tôi nhìn thấy hết thảy mà đầu óc tê dại, vừa sợ vừa giận.

 

Nguyên chủ cũng vô nhân tính quá đi mất!

 

Thanh âm đề phòng của sói đen kịp thời vang lên.

 

“Cô định làm gì họ?”

 

Tôi hơi nhìn hắn, quay người đi lấy hộp thuốc, dùng cồn i-ốt khử khuẩn vết thương cho hai thú nhân kia rồi băng bó lại

 

Sói đen vẫn đứng cách đó không xa nhìn tôi chằm chằm.

 

Sau khi thấy rõ cảnh tôi đang xử lý vết thương, hắn hơi sửng sốt, chậm rãi khuỵu người xuống.

 

Cuối cùng, tôi cầm lấy bông tăm đi đến trước mặt hắn.

 

“Tới lượt anh.”

 

Tôi còn nhớ, trong nguyên tác, mắt trái của sói đen không được chữa trị kịp thời.

 

Sau ba ngày sốt cao, mắt trái của hắn mù vĩnh viễn, sau đó vẫn luôn đeo bịt mắt một bên trong thời gian dài, khiến hắn toát lên vẻ hung ác lạnh lùng.

 

Vì trả thù.

 

Ở phần cuối câu chuyện, sói đen đã cứng rắn khoét đi đôi mắt của nguyên chủ trước khi dìm cô ta xuống biển.

 

Lúc này.

 

Sói đen cảnh giác đứng dậy, mặt mũi tràn đầy sự không tin tưởng với tôi.

 

“Giang Miên, cô giả vờ làm người tốt gì thế?”

 

Tôi không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói.

 

“Nếu anh còn muốn giữ lại mắt trái, vậy tiếp theo phải nghe lời tôi.”

 

Loading...