Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÁC SĨ THÚ Y XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NHÂN - C4

Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:38:45
Lượt xem: 1,703

5.

 

Nước cháo thấm ướt tạp dề của tôi.

 

Con chim Huyền Phượng đứng trước mặt tôi, cười lạnh nói.

 

“Cô mới đốt cánh của tôi, bây giờ lại giả mù sa mưa nấu cơm cho bọn này, ai mà tin chứ?”

 

“Nói thật đi, cô lại định làm trò gì để tra tấn chúng tôi?”

 

Sói đen và Xà Vương nghe vậy, im lặng nhìn qua đây.

 

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

 

Cháo bị hất xuống im lặng chảy xuôi trên mặt sàn.

 

Không biết đã qua bao lâu.

 

Tôi thả lỏng quả đ.ấ.m đang nắm chặt, nâng cao tay lên.

 

Dư quang Huyền Phượng trông thấy bàn tay tôi.

 

Con ngươi của hắn co rụt lại, cơ thể bắt đầu run lên nhè nhẹ.

 

Nhưng biểu cảm mỉa mai vẫn còn nguyên trên mặt.

 

“Đánh đi! Giang Miên, nói thật, vẫn là bộ dạng đánh người của cô trông thuận mắt hơn chút!”

 

Nhưng hắn chờ một lát.

 

Cũng không chờ được bất kì hành vi bạo lực nào.

 

…. Tôi chỉ cởi dây kéo tạp dề, vứt cái tạp dề còn dính nước cháo lên mặt đất.

 

Huyền Phượng thấy rõ động tác của tôi, biểu cảm gần như kinh ngạc.

 

Tôi mở miệng nói.

 

“Huyền Phượng, anh không muốn ăn thì có thể không ăn, nhưng anh hất hết cơm tối đi như vậy thì tôi ăn cái gì?”

 

“Với lại, tạp dề và sàn nhà bẩn, lát nữa nhớ dọn dẹp sạch sẽ.”

 

Nói xong, tôi bỏ lại mấy người bọn họ, đi tới cửa phòng mình, nắm lấy tay vịn cửa.

 

Ánh mắt của ba người bọn họ như gai đ.â.m vào sau lưng tôi.

 

Tôi hơi dừng lại, thấp giọng nói.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

“.... Tôi không có giả vờ. Sau này sẽ không tổn thương các anh nữa.”

 

“Chờ vết thương của các anh hồi phục, tôi sẽ đưa các anh đến cục quản lý thú nhân, giải trừ khế ước nô lệ.”

 

6.

 

Vừa về đến phòng, quang não đã rung lên.

 

Mở ra xem.

 

Là nhắc nhở hết hạn vay thẻ tín dụng.

 

Mặc dù nguyên chủ là con ông cháu cha, nhưng vì nhiều lần hãm hại chị gái, đã sớm bị cha mẹ đuổi khỏi nhà.

 

Cô ta chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, chưa có việc làm, lại còn tiêu xài hoang phí, rất nhanh đã dùng hết số tiền tiết kiệm.

 

Nói cách khác.

 

Tôi phải tranh thủ thời gian nghĩ cách kiếm tiền.

 

Sáng sớm hôm sau, tôi đi đến phòng của các thú nhân nhìn thoáng qua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bac-si-thu-y-xuyen-den-the-gioi-thu-nhan/c4.html.]

Chẳng biết có phải do lời tôi nói hôm qua có tác dụng hay không.

 

Bọn họ đều ở lại, không lựa chọn bỏ trốn như trong nguyên tác.

 

Thôi vậy.

 

Nếu đã không chạy, vậy thì nuôi tiếp thôi.

 

Trong một tháng sinh hoạt sau đó, tôi dần dần hiểu rõ thế giới này.

 

Thế giới này có động vật bình thường, cũng có thú nhân.

 

Nhưng thú nhân được cho là thứ m.á.u lai tạp chủng, sinh ra đã thấp hèn, bị coi như nô lệ giá rẻ mà buôn bán.

 

Có người mua thú nhân về nuôi như thú cưng.

 

Nhưng đa số mọi người vẫn nuôi động vật phổ thông như chó, mèo các loại.

 

Thế là, tôi quyết định lụm lại nghề cũ, làm bác sĩ thú y.

 

Đầu tiên tôi thi giấy chứng nhận tư cách bác sĩ thú y ở thế giới này, rồi xin việc ở bệnh viện thú cưng tầng dưới.

 

Trong thời gian này.

 

Tôi và ba thú nhân kia cũng không giao lưu mấy.

 

Không như nguyên chủ ngược đãi họ, nhưng cũng chẳng cố ý lấy lòng.

 

Chỉ là mỗi ngày sau khi nấu ăn xong, sẽ gọi bọn họ cùng dùng bữa, cũng sẽ cố định thời gian sắc thuốc cho họ.

 

Thái độ của sói đen và Xà Vương với tôi không mặn không nhạt, lúc gặp thì gật đầu ra hiệu với tôi.

 

Chỉ có Huyền Phượng, mỗi lần gặp tôi đều là cảnh tượng mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Lại một ngày khác.

 

Tôi đã thực hiện mấy cuộc giải phẫu rồi trở về nhà với sự mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.

 

Vừa mới tê liệt ngã xuống ghế sô pha.

 

Đã cảm nhận được một xúc cảm lạnh lẽo trên bắp chân tôi.

 

Tôi hơi giật mình, quay đầu nhìn lại.

 

Là Xà Vương.

 

Thân rắn trắng muốt dài gần hai mét đang cuộn tròn trên ghế sô pha.

 

Trên khe hở trên thân rắn lộ ra một ít vải màu hồng.

 

Hoa văn nhìn hơi quen mắt.

 

Tôi tập trung nhìn kĩ lại.

 

Cái này…. Chằng phải là áo ngủ của tôi à?

 

Tôi đưa tay kéo lấy.

 

“..... Mau buông ra! Quần áo đang yên đang lành sắp bị anh cuốn thành vải rách rồi!”

 

Thân rắn không ngừng di chuyển cuộn tròn, tựa như chẳng hề nghe được lời tôi nói, trạng thái rất bất thường.

 

Tôi do dự hỏi: “Xà Vương…. Anh sao thế?”

 

Đúng lúc Huyền Phượng đi ra từ trong phòng.

 

Nghe được câu hỏi của tôi, hắn lập tức đen mặt.

 

“Xà Vương phát tình, chẳng lẽ cô không nhận ra à?”

 

Loading...