Bạch Đầu Ngâm - Chương 17: Ta không quan tâm chuyện gì đang xảy ra trong hậu cung.
Cập nhật lúc: 2024-10-18 18:33:52
Lượt xem: 2
Mùa đông này!.
Không chỉ là Chu Huyền Cảnh có hai hài tử chưa xuất thế.
Còn có mẹ ta triền miên trên giường bệnh, bà ấy sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đại hạn sắp tới, đã đến lúc dầu cạn đèn tắt.
Ta ở trong Thính Trúc điện, trọn vẹn bốn năm cũng chưa từng đi ra ngoài. Cho tới bây giờ tin tức mẹ ta bệnh nặng truyền đến, ta mới tự mình mở cửa cung, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Huyền Cảnh đứng ở cửa.
Bốn năm không gặp, trông hắn có vẻ mệt mỏi và già nua hơn trước một chút..
Đại khái là bị đám nữ nhân hậu cung giày vò.
Về phần ta, mấy năm nay ăn uống đầy đủ. Ngoại trừ cãi nhau với Hồng Tụ không thắng, cũng không có chuyện gì phiền lòng, ngược lại càng ngày càng trẻ.
Bởi vậy, khi Chu Huyền Cảnh gặp lại ta lần đầu tiên, đã ngây ngẩn cả người.
Hồi lâu sau, hắn mở miệng: "A Dung, trẫm nhớ nàng."
Nhưng tôi muốn bật cười.
Bốn năm nay hắn sống rất thoải mái, nếu hậu cung có thể hài hòa một chút, hắn chưa chắc có thể nhớ tới ta. Hiện giờ chẳng qua là đám nữ nhân kia làm ầm ĩ, còn tình cảm với Lý Yên Nhiên dần bị cạn kiệt.
Về phần ta, vẫn là Khúc Thục Dung trong trí nhớ của hắn.
Còn nhiều thần thái hơn lúc ta còn trẻ.
Là dáng vẻ hắn từng thích nhất.
Cho nên ánh mắt của hắn, mới có thể lại một lần rơi xuống trên người ta, lộ ra sự say mê và tình cảm sâu đậm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-dau-ngam/chuong-17-ta-khong-quan-tam-chuyen-gi-dang-xay-ra-trong-hau-cung.html.]
Ta không để ý, mà là sớm lựa chọn xuất cung.
Chu Huyền Cảnh muốn cùng ta đi Khúc phủ, ta cũng không cự tuyệt, dù sao cuộc đời này điều mẹ ta muốn nhìn thấy nhất, chính là có thể tận mắt nhìn thấy ta hạnh phúc.
Ta trở thành hoàng hậu, độc chiếm ân sủng.
Tất cả những chuyện xảy ra trong những năm qua vẫn luôn giấu diếm bà.
Đến khi chết, bà cũng không biết, con gái của mình, cũng đã trải qua tất cả những gì trước đây bà đã trải qua.
"A Dung, trong lòng mẹ có rất nhiều tiếc nuối, sợ nhất con cũng giống như ta, gả cho lang quân như ý, cũng từng ân ái vài năm, cuối cùng vẫn là vì sắc suy mà tình cảm phai nhạt, huỷ hoại tình yêu này một cách vô ích. Cũng may, A Dung của ta may mắn, không giống với a nương, bệ hạ yêu con, con sẽ vẫn hạnh phúc."
Ta quỳ gối trước giường, nước mắt không ngừng chảy xuống. Mẹ ta không còn đủ sức, nhưng vẫn đem hết toàn lực vuốt ve mặt của ta.
Ta nắm lấy tay bà ấy và để tay bà ấy đặt lên mặt tôi:
"A nương, Hoàng thượng đối với A Dung rất tốt, thủy chung đều nhớ kỹ từng lời hứa hẹn với con, hậu cung trống không. Cho nên, người không cần cố gắng chống đỡ cho con nữa. Người đã quá mệt mỏi rồi."
Hơi thở này, ước chừng chống đỡ bốn năm, chỉ sợ sau khi mẹ chết ta sẽ sống không hạnh phúc.
Nhưng bệnh triền miên, phụ thân ta có mới nới cũ, cả ngày chỉ biết chui vào trong phòng tiểu thiếp, đã sớm quên a nương đã từng phu thê kết tóc với người.
Mai
"Như thế, a nương yên tâm rồi."
Mẹ ngậm nước mắt, nhưng lúc đi, trên mặt mang theo nụ cười.
Ta cố nén bi thương trong lòng, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái: "Nữ nhi xin lỗi, nữ nhi không xứng đáng, nữ nhi đã nói dối."
Nhưng cũng may, người vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biết.