Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Phạn Tinh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-03 09:26:06
Lượt xem: 146

1. Ngày và đêm

tại Nhân tộc - thành Ninh An - phủ thành chủ - phòng Bạch Thước, trong sân - đường phố và Loạn Lăng có Bạch Thước

Bạch Thước: ( VO ) Tại nhân gian có một thành tên Ninh An, thành chủ có một cô con gái tên Bạch Thước. Nói đến Bạch Thước này có thể xem như là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong thành Ninh An, không phải là vì thân phận con gái thành chủ mà là vì người người đều nói….nàng ta là một tiểu tiên ngốc. Đúng như tên gọi, nàng ta tâm niệm muốn làm thần tiên.

  Trong phòng Bạch Thước, trên bàn, giường, sàn nhà chất đầy, rải rác tranh vẽ thần quỷ lạ lùng. Trước bàn, Tiểu Bạch Thước cầm trong tay một cây bút lông lớn, viết ngoằn ngoèo sáu chữ trên một tờ giấy dài: quyết tâm thành thần thiên.

Bạch Thước: ( VO ) Vì thành tiên, nàng ta thử rất nhiều cách…

  Trong phòng Bạch Thước, tiểu Bạch Thước cười híp mắt cầm đống phù chú, vẻ mặt hài lòng như tìm được kho báu

Bạch Thước: ( VO ) Chi rất nhiều tiền mua linh phù

  Trong phòng Bạch Thước, tiểu Bạch Thước ôm quyển sách tiên dài gần nửa người, lắc lư đứng không vững, sách vương vãi khắp sàn nhà.

Bạch Thước: ( VO ) Thu mua sách tiên khắp thành.

  Trong phòng Bạch Thước, tiểu Bạch Thước cầm mai rùa lắc lắc.

Bạch Thước: ( VO ) Không biết nhưng vẫn mù quáng xem bói.

   Trong căn phòng Bạch Thước leo lên leo xuống dán phù chú, Bạch Tuân chống nạnh đứng ở cửa.

Bạch Tuân: Bạch Thước! cái con nhóc ranh này! Lại giở mấy trò kì quái, hôm nay ông đây không dạy dỗ đàng hoàng một trận là không được !

     Bạch Tuân giơ roi rượt Bạch Thước chạy khắp phòng.

Bạch Thước: ( VO ) Haizz…chạy khắp phòng trốn phụ thân …..

    Ban đêm, trong sân, Tiểu Bạch Thước bắt chéo chân tựa vào góc cây ngắm nhìn ánh trăng

Bạch Thước: ( VO ) Ai cũng nói với nàng ta trên đời này không có thần tiên, chỉ có nàng ta luôn tin là có, bời vì….nàng ta từng gặp qua. Không, đúng ra mà nói, là ta đã từng gặp.

  Đêm đến đường phố thành Ninh An. Ngoài đường đèn đuốc sáng trưng, Tiểu Bạch Thước và Tiểu Bạch Hi rủ nhau đi xem hoa đăng.

Bạch Thước: (VO) Vào đêm rằm tháng giêng âm lịch, hàng nghìn ngôi nhà lên đèn, ta và tỷ tỷ Bạch Hi lẻn ra khỏi phủ...

    Tiểu Bạch Thước cùng Tiểu Bạch Hi mang theo đèn lồng đi qua góc đường tối tăm, đột nhiên một cỗ hắc khí quét qua, nơi này đã không còn ai nữa, chỉ có đèn lồng đang cháy tại chỗ. Trong Loạn Lăng một nơi đáng sợ,Tiểu Bạch Thước kéo Tiểu Bạch Hi chạy đ//iên cuồng, lẩn trốn hắc khí đang đuổi theo phía sau

2. Ban đêm

tại Nhân tộc - ngoài thành Ninh An - Loạn Lăng có Tịnh Uyên, Tiểu Bạch Thước ( 10 tuổi ), Tiểu Bạch Hi ( 12 tuổi ), Thương Mộc

**Tịnh Uyên không lộ mặt

 

   Bãi tha ma bia mộ khắp mọi nơi,Tiểu Bạch Thước kéo Tiểu Bạch Hi đ//iên cuồng chạy. Yêu quái áo choàng đen Thương Mộc đuổi theo từ phía sau, một luồng hắc khí ập đến, đ//ánh ngã hai người. Nhìn thấy Thương Mộc đến gần, Tiểu Bạch Thước lao tới ôm chặt lấy chân Thương Mộc, hướng phía Tiểu Bạch Hi la lớn.

Tiểu Bạch Thước: A Hi ! chạy mau!

    Thương Mộc hừ lạnh một tiếng, đá Tiểu Bạch Thước đi, người Tiểu Bạch Thước đập mạnh vào thân cây, phun ra một ngụm m//áu lớn.

Tiểu Bạch Hi: A Thước!

    Thương Mộc cười lạnh, giơ tay lên vung ra một luồng hắc khí, bao quanh Tiểu Bạch Hi lại, nâng nàng lên không trung, ngửi ngửi nàng.

Thương Mộc: Mệnh cách Thiên Phủ, linh khí thuần túy, có thể giúp yêu lực của bổn quân tăng cao là vinh dự của ngươi.

  Thương Mộc nói xong, há miệng ra lộ hai cái răng nanh hướng về phía Tiểu Bạch Hi c//ắn.Tiểu Bạch Hi căm giận, rút trâm cài tóc sau đầu trực tiếp đ//âm vào cổ hắn. Thương Mộc đau đớn ném Bạch Hi đi, cơ thể cô đập vào đá, sau đầu m//áu chảy ra, bất tỉnh.

Thương Mộc: (Gầm lên) Các ngươi chỉ là người phàm, vậy mà dám chơi xỏ ta, ta sẽ hủy d//iệt thần hồn của các ngươi, tống các ngươi vào địa ngục vĩnh viễn!

  Thương Mộc phát đ//iên, gió thổi khắp nơi và bóng cây đung đưa. Tiểu Bạch Thước bò tới, ôm Tiểu Bạch Hi trong tay và nhìn bầu trời bằng đôi mắt m//áu mờ ảo, trăng tròn trên bầu trời dường như lộ ra ảo ảnh màu tím.

Tiểu Bạch Thước: Xin hãy cứu tỷ ấy, nếu trên thế gian thật sự có thần linh, cầu xin người, hãy cứu A Hi!

    Ầm, một tiếng động lớn vang lên. Bạch Thước quay đầu lại, chỉ thấy Thương Mộc trước mặt đã bị đ//ánh bay, một bóng người cao lớn đứng trước mặt hai tỷ muội, chiếc áo choàng cổ xưa của người đàn ông bay đong đưa, trên eo người đó có một mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm. Người đó không ai khác chính là Yêu Thần Tịnh Uyên.

Tịnh Uyên nở một nụ cười khinh thường: Hủy d//iệt thần hồn? Tống vào địa ngục vĩnh viễn? Lời như này, trừ bổn tôn ra trong tam giới thế này vậy mà còn có người dám nói?

    Khoảnh khắc Tịnh Uyên cất tiếng nói, vầng trăng tròn trên bầu trời lập tức chuyển sang màu tím. Sắc mặt Thương Mộc thay đổi

Thương Mộc: Tử Nguyệt? ! Ngài... ngài là...!

    Thương Mộc trong mắt tràn đầy sợ hãi, hắn còn chưa kịp nói gì, một sợi roi dài màu tím từ trên không trung rút ra, Thương Mộc trong nháy mắt biến thành tro bụi.Tiểu Bạch Thước nhìn thấy, đồng tử giãn ra, trong mắt phản chiếu bóng dáng tuyệt trần dưới ánh trăng.

    Tiểu Bạch Thước cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, loạng choạng về phía trước và nắm lấy áo choàng của Tịnh Uyên.

Tiểu Bạch Thước: Ngài là thần tiên sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-phan-tinh/chuong-1.html.]

    Người trước mặt cô im lặng và không trả lời.

Tiểu Bạch Thước:  Cầu xin người Thần Tôn, xin hãy cứu A Hi.

Tịnh Uyên: (VO) Nàng ta đã ch//ết rồi, ta chưa từng quan tâm đến mạng sống của chúng sinh trong tam giới, cứu ngươi đã là một ngoại lệ rồi.

    Tiểu Bạch Thước quỳ trên mặt đất, trong lòng vô cùng bất lực, chỉ có thể quỳ lạy trước lưng Tịnh Uyên hết lần này đến lần khác, những tảng đá cứng trên mặt đất làm xước da nàng, m//áu chảy ra, tuyệt vọng cầu xin.

Tiểu Bạch Thước: Không, Thần Tôn, xin hãy cứu A Hi! Chỉ cần người cứu A Hi, sau này ta nhất định sẽ báo đáp người!

Tịnh Uyên khinh thường: (VO ) Báo đáp? Lần sau ta hạ phàm, có lẽ ngàn vạn năm sau. Ngươi, một người phàm sẽ không sống quá trăm tuổi, làm sao có thể báo đáp ta?

Tiểu Bạch Thước: Ta, ta có thể! Ta sẽ đi bái thần tiên học tiên thuật, cố gắng sống đến nghìn tuổi vạn tuổi, tập luyện thành người có bản lĩnh, tương lai gặp lại Thần Tôn, nhất định sẽ dùng cả mạng để báo đáp!.

  Tiểu Bạch Thước trong mắt dường như lóe lên ngọn lửa cực kỳ kiên quyết. Tịnh Uyên im lặng một lúc lâu, đột nhiên giơ tay lên, một luồng thần lực lao ra, ấm áp bao bọc hai tỷ muội. Sắc mặt Tiểu Bạch Hi trở nên hồng hào lại, vết thương trên người Tiểu Bạch Thước cũng biến mất không còn. Sau lưng, Bạch Hi phát ra tiếng r//ên r//ỉ yếu ớt. Bạch Thước vui mừng đến dùng tay chân bò lại.

Tịnh Uyên: (VO) Không phải thần linh nào cũng thương xót người đời. Cô nên cảm thấy may mắn vì có được đôi mắt giống nàng ấy.

Tiểu Bạch Thước hưng phấn: A Hi! mau đa tạ Thần Tôn…

  Tiểu Bạch Thước quay người lại, nhưng bị một đôi ngón tay thon dài điểm vào trán cô, tầm nhìn tối sầm,cô nhẹ nhàng ngã xuống đất. Mắt của Tiểu Bạch Thước từ từ nhắm mắt lại, chỉ còn nhìn thấy mặt dây chuyền "Diễm Nguyệt" trên thắt lưng Tịnh Uyên, khi Tiểu Bạch Thước ngất đi, khung cảnh trở nên tối tăm.

 

DPT

3. Ban ngày

tại Nhân tộc - Thành phố Ninh An - Phủ của thành chủ - Phòng Bạch Thước/Phòng Bạch Hi/Cổng/Sảnh/cửa tiệm bánh bao trên đường có Tiểu Bạch Thước, Tiểu Bạch Hi, Bạch Tuân, Trọng Chiêu, cha mẹ Trọng Chiêu và người đi đường.

  Ngày, phòng Bạch Thước,Tiểu Bạch Thước tỉnh lại nhìn thấy Tiêu Bạch Hi cùng Bạch Tuân đang chờ ở bên cạnh nàng. Tiểu Bạch Thước ôm chặt tỷ tỷ đang ngồi bên giường.

Bạch Thước: (VO) Lúc ta tỉnh dậy, A Hi và cha đang ngồi bên giường, tôi hỏi A Hi có nhớ Đại Thần Tiên không, nhưng tỷ ấy nói...

Tiểu Bạch Hi: A Thước, muội đang nói gì thế? cái gi mà Thần Tiên với Yêu Quái gì? Chúng ta có đi lễ hội hoa đăng đâu.

    Tiểu Bạch Thước bị sốc nhìn Bạch Tuân với vẻ khó tin, Bạch Tuân cũng lắc đầu.

Bạch Thước: (VO) A Hi quên hết mọi chuyện, còn cha ta nói chuyện đó chưa từng xảy ra. Và ta cũng không hiểu sao không còn nhớ được mặt và tên ân nhân của mình nữa.

   Tiểu Bạch Thước cố gắng nhớ lại, nhưng lại không nhớ được gì cả, thậm chí còn đau đầu.

Bạch Thước: (VO) Nhưng đã có ơn thì phải báo đáp, đó là lời hứa của ta với thần linh.

  Ngày, phòng của Bạch Hi, Tiểu Bạch Hi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra. Tiểu Bạch Thước cùng Bạch Tuân vẻ mặt lo lắng đứng sang một bên. Một đạo sĩ đang chữa trị cho Tiểu Bạch Hi và cho tỷ ấy uống thuốc.

Bạch Thước: (VO) Không lâu sau, tỷ tỷ ta bị bệnh nặng không rõ nguyên nhân, các đại phu trong thành nói rằng không có cách cứu chữa. May mắn thay, có một đạo sĩ đi ngang qua và cứu mạng tỷ tỷ ta.

   Ngày, trước cửa lớn phủ thành chủ. Bạch Tuân và Tiểu Bạch Thước tiễn Tiểu Bạch Hi, Tiểu Bạch Hi một bước quay đầu nhìn lại ba lần, cuối cùng đạo sĩ nắm tay tỷ ấy rời đi.

Bạch Thước: (VO) Đạo sĩ nói rằng tỷ tỷ ta có mệnh cách đặc biệt, phải rời xa phàm trần mới có thể bình an lớn lên, cha cũng vì giữ mạng tỷ tỷ chỉ đành nhẫn nhịn nỗi đau để tỷ ấy rời đi cùng đạo sĩ, không nghĩ là từ đó về sau không còn tin tức gì về tỷ ấy nữa cả.

  Ngày, phòng Bạch Thước, trong phòng tràn ngập tranh vẽ tu tiên, Tiểu Bạch Thước vùi đầu vào trong đó.

  Ngày, thành Ninh An, Tiểu Bạch Thước ôm một đống đồ tu tiên đi ngang qua, người đi đường nhìn cô dị nghị.

Bạch Thước: (VO) Mọi người đều nói hai cô con gái của thành chủ Bạch, một người mất, một người ngốc. Kẻ ngốc đó suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tu tiên, làm chuyện khác ngươì. Nhưng dù vậy, chuyện lớn trong cuộc đời ta đã được quyết định sớm. Không sai “đã được quyết định”!

 

  Ngày, trước phủ thành chủ, Bạch Tuân dẫn Bạch Thước ra đón gia đình Trọng Chiêu, thiếu nữ Bạch Thước và thiếu niên Trọng Chiêu gặp mặt, hai người nhìn nhau.

Bạch Thước: (VO) Hắn tên Trọng Chiêu, vị hôn phu mà cha ta đã chọn cho ta. Nói thẳng ra là cha hắn đã cứu cha ta, cha ta rất vui mừng và biết ơn nên ông ấy nhất quyết muốn ta đính hôn với Trọng Chiêu.

 Ngày, sảnh lớn phủ thành chủ, Bạch Tuân mỉm cười lấy hôn thư ra, mở lời đính hôn. Khi cha mẹ Trọng Chiêu nhìn thấy hôn thư, nụ cười của họ sượng trân, họ nhìn nhau, có vẻ do dự. Bạch Tuân cô cùng kiên địnhì, cha mẹ Trọng Chiêu không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.

Bạch Thước: (VO) Sau này, cha mẹ của Trọng Chiêu đột ngột qua đời nên cha tai đã chăm sóc Trọng Chiêu như con ruột của ông. Hai chúng ta lớn lên cùng nhau, ăn ở cùng nhau.

  Ngày, sảnh phụ của phủ thành chủ. Bạch Tuân, thiếu nữ Bạch Sóc, thiếu niên Trọng Chiêu đang ngồi cùng bàn, Bạch Tuân nhiệt tình gắp đồ ăn cho Trọng Chiêu, Trọng Chiêu cũng mỉm cười gắp đồ ăn cho Bạch Sóc.

   Ngày, tiệm bánh bao hấp, thiếu niên Trọng Chiêu ăn mặc như một người bán bánh bao, bánh bao vừa ra khỏi lồng và đang hấp. Thiếu nữ Bạch Thước nghiêng sang một bên và nhận lấy chiếc bánh bao to Trọng Chiêu đưa cho,Trọng Chiêu vội vàng vỗ lưng Bạch Thước.

Bạch Thước: (VO) Trọng Chiêu rất tốt với ta, huynh ấy chưa bao giờ cười nhạo ước mơ trở thành tiên của ta, chỉ là cái bánh bao huynh ấy đưa cho ta quá lớn! cha ta nói về sau chúng ta sẽ là một gia đình, như này không tồi, là người một nhà, không nhất thiết phải là phu thê cũng có thể là huynh muội mà.

 

   Thời gian trôi qua, mười năm đã trôi qua thật nhanh. Vẫn là ở sảnh phụ, ba người vẫn đang ăn cùng một bàn, nhưng Bạch Tuân lại từ thanh niên biến thành một người đàn ông trung niên, thiến niên Trọng Chiêu đã trưởng thành và thiếu nữ Bạch Thước cũng đã lớn lên.

 

[Mười năm sau]

 

Bạch Thước: (VO) Mười năm đã trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng có một số thứ vẫn như cũ, chẳng hạn như…………

  Bạch Thước nhìn bầu trời ngoài cửa, có vài đám mây trắng bồng bềnh đang trôi.

 

 

Loading...