BẠCH NGUYỆT QUANG ẢO TƯỞNG - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-06 18:43:37
Lượt xem: 692
-“Chuyện đều đã qua, không còn ý nghĩa gì.” Lâm Ngữ Kỳ cũng không có tự rước lấy nhục mà đi kiểm tra, ngược lại là làm bộ một bộ không chút nào để ý bộ dáng.
-“Tôi cảm thấy rất có ý nghĩa.” Từ Quân Nhã đưa tay ôm mặt, vẫn ra vẻ vô tội, “Một chút liên hệ cuối cùng cũng cắt đứt, cô nói xem ánh trăng tan vỡ, một dấu vết đều không còn.”
“Liên hệ có thể xóa được, nhưng hồi ức lại không cách nào xóa được.” Lâm Ngữ Kỳ buông điện thoại, cô ta tựa hồ lại tìm về tự tin, “Tôi cũng không để ý những cái đó.”
-“Cô là thú mỏ vịt sao, có thể cứng miệng đến như vậy?” Từ Quân Nhã liên tục lắc đầu, “Cô hiện tại thật sự cũng chướng mắt Giang Thần Hạo, rốt cuộc cô đã chuyển mục tiêu qua đối tượng mới.”
Giang Thần Hạo thi đại học không tốt, chỉ vào được một trường đại học bình thường, mà Lâm Ngữ Kỳ thi đậu thi đậu đại học trọng điểm nên tầm mắt cũng cao hơn, giáo thảo ngày xưa đã không vào được mắt cô ta.
-“Tôi và Cố Thế Sinh không có gì, không tin cô hỏi cô ấy.” Lâm Ngữ Kỳ nhìn về phía tôi, thật hết chỗ nói, cô ta cái gì cũng có thể nói ra.
Từ Quân Nhã bị cô ta làm cho tức đến bật cười, “Đúng thật không có gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô làm người ta ghê tởm, không có gì đều đã buồn nôn như vậy, nếu thật có gì thì không biết phải làm sao?”
-“Cũng là bảo bối nhà tôi cho cô mặt mũi, làm cô hết lần này đến lần khách hếch mũi lên trời, biết Cố Thế Sinh vì sao lười phản ứng cô không, bởi vì côi không xứng, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, đều không muốn động vào?”
-“Cô ngoài giả vô tội yếu đuối, lấy bệnh trầm cảm để đổi lấy sự đồng tình của người khác, thì còn có gì nữa? Là da mặt dày cho cô tự tin, hay là kỹ thuật pha trà điệu nghệ cho cô dũng cảm, thế mà còn hỏi bảo bối nhà tôi cô có trong sạch không, cậu ấy nói cô tin sao, có liêm sỉ một chút đi, cô nương.”
Tôi yên lặng tán thưởng Từ Quân Nhã, năng lực như thế này, thật sự người thường không thể so nổi, nhưng như thế lại có cảm giác hả giận như thế.
-“Cho dù cô mắng tôi, có một số việc thật sự không thay đổi được.” Lâm Ngữ Kỳ tuy sắc mặt khó coi, nhưng lại vô cùng tin tưởng vững chắc ý nghĩ của chính mình.
Mắt Từ Quân Nhã sắp trợn ra ngoài, tôi lôi kéo cô ấy, ý bảo cô ấy thôi bỏ đi, dây dưa cùng loại người như Lâm Ngữ Kỳ không ý nghĩa.
-“Phải không?” Từ Quân Nhã cũng không có tức giận, ngược lại cười, “Vậy không bằng cô hỏi xem nam chính trong câu chuyện của cô đối với cô thế nào? ”
-“Hả?” Tôi theo bản năng nhìn về phía Từ Quân Nhã, lại đột nhiên phát hiện Cố Thế Sinh không biết khi nào đã tới.
-“Sao anh lại tới đây?” Tôi hỏi anh ấy.
-“Nghe nói mọi người cần, nên anh liền tới.” Anh ấy trả lời.
-“Cũng không có chuyện gì lớn, không cần thiết.” Mới đầu là có lo lắng, nhưng khi xác định tâm ý của Cố Thế Sinh, tôi liền cảm thấy không việc gì.
-“Thời gian dài như vậy, cũng nên kết thúc, rốt cuộc ruồi bọ thường thường tới quấy rầy làm người ta cảm thấy phiền phức.” Cố Thế Sinh nói như thế
Cái này so sánh, không thể không nói là chính xác trăm phần trăm.
-“Nhưng ruồi bọ cũng không thể đập một phát cho chế.c.” Tôi cũng tỏ vẻ thực bất đắc dĩ.
-“Đập không chế.c thì đem đuổi đi.” Cố Thế Sinh không coi ai ra gì mà nói.
Từ Quân Nhã bên cạnh đã nhịn không được cười lên tiếng, vỗ bả vai Cố Thế Sinh, “Cậu đúng thật là... trước đây nhìn không ra.”
Lâm Ngữ Kỳ đương nhiên nghe ra ý ngoài lời của chúng tôi, không từ bỏ ý định tiến lên, “Cố Thế Sinh, Lâm Ngữ Kỳ em tự nhận không thẹn với lương tâm, em không biết người khác nói gì với anh, làm anh đối với em như thế.”
Tốt lắm, giờ phút này cũng không quên gấp lửa bỏ tay tôi.
-“Cô là gì thì trong lòng cô rõ ràng, không cần người khác nhiều lời.” Cố Thế Sinh không cho cô ta chút mặt mũi nào.
-“Em cho rằng chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, anh rõ ràng con người em, em cho rằng không cần giải thích anh cũng sẽ tin tưởng em, hiện giờ xem ra, là em sai rồi.”
-“Cô không cần ủy khuất, giống như tôi ức hi.ếp cô vậy, tô có thể nói rõ ràng với cô là tôi không có ý gì với cô cả. Chúng ta thậm chí không phải là bạn bè. Đừng lấy sự lịch sự và khách sáo của người khác làm cái cớ cho việc đó. Cô vượt quá giới hạn, tôi đã nhắc nhở, đáng tiếc cô không quan tâm, cô hết lần này đến lần khác khiêu khích Hàn Chi, muốn phá hủy tình cảm của chúng tôi, cô có ý gì?"
Lâm Ngữ Kỳ mắt rưng rưng, trăm ngàn lời nói của tôi và Từ Quân Nhã không bằng một câu sát thương của Cố Thế Sinh, “Em nói em không có, anh tin em không?“
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-ao-tuong/chuong-7.html.]
-“Cô không thấy mình đuối lý sao?” Cố Thế Sinh hỏi cô ta, “Cô ấy là bạn gái của tôi, mà cô là gì, tôi dựa vào cái gì tin cô mà hoài nghi cô ây.”
-“Em đối tốt với anh hơn cô ấy.” Lâm Ngữ Kỳ cắn chặt môi dưới, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, -“Cô ta đối với anh không phải thiệt tình, mà em, mới là người thiệt tình muốn tốt cho anh.”
-“Cô thôi đi.” Cố Thế Sinh hiển nhiên nghe không nổi nữa, “Rất tốt với tôi chính là tới phá hư quan hệ giữa tôi vài bạn gái, nghi ngờ tình cảm của chúng tôi, cô cho rằng cô là ai, lấy lý do vì cô muốn tốt cho người ta để bắt cóc đạo đức?”
Tôi cảm thấy Lâm Ngữ Kỳ thật sự sắp khóc lớn, không nghĩ tới lần đối mặt này với cô ta tôi liền thành diễn viên quần chúng, Từ Quân Nhã và Cố Thế Sinh thao tác nghiễm nhiên không cho tôi chút cơ hội nào để phát huy.
-“Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt, đáng để anh hết lần này đến lần khác bảo vệ cô ta? Cố Thế Sinh, anh tin tưởng cô ta như vậy, anh nghĩ cô ta không nói dối anh sao? Nếu anh trách lầm em, anh sẽ vì lời nói hôm nay của mình cảm thấy hối hận.”
-“Xin lỗi, tôi sẽ không.” Cố Thế Sinh không chút do dự trả lời, “Cô ấy là bạn gái tôi, về tình về lý tôi đều là không điều kiện mà tưởng cô ấy, bởi vì tôi hiểu biết cô ấy, tôi tin mỗi một câu cô ấy nói. Còn về cô, tôi không tin con người cô, đến bây giờ, tôi không hối hận, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy”
Lâm Ngữ Kỳ vẫn kiên trì như cũ, “Cố Thế Sinh, anh thật ngốc, chính anh để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, cô ta thật sự thích anh sao? Nếu thật sự thích như anh nói, làm sao có thể để anh khổ sở theo đuổi ba năm không đồng ý, mà đến lúc hai người thi đậu cùng trường đại học mới đồng ý anh? Cô ta căn bản không thích anh.”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Lâm Ngữ Kỳ hiểu biết sự tình của tôi và Cố Thế Sinh so với tôi tưởng tượng còn nhiều hơn, thật sư thì cô ta không phải người đầu tiên nói chuyện này, nhưng từng người đều bị Cố Thế Sinh dùng tư duy ngược để phản biện trở lại.
Anh ấy nói, nếu cô ấy không thích, không cần thiết phải tạm bợ, chúng tôi không phải là không có sự lựa chọn khác, mà là vừa lúc thích nhau mà lựa chọn lẫn nhau.
-“Cô biết cái gì?” Cố Thế Sinh lạnh lùng mà trả lời.
-“Em biết, em cái gì cũng biết, nguyên nhân chính là vì em biết em mới ngoại lệ mà đau lòng cho anh, cho nên em mới muốn tới gần anh, em muốn cứu vớt anh, có lẽ hành vi của em làm cho anh không hiểu nổi, nhưng mong anh không cần hoài nghi chân tình của em.”
Mịa, muốn mắng chửi người phải làm sao đây?
Từ Quân Nhã dựa vào tôi, làm bộ dáng muốn nôn khan, “Tôi muốn ói ra.”
-“Cô biết cái rắm!” Cố Thế Sinh thật sự giận dữ, “Tôi không biết cô nghe tin đồn vớ vẩn từ đâu, tôi cũng không biết các người là từ đâu ra cảm giác về sự ưu việt, cho rằng cô ấy là trèo cao tôi, phải, cô ấy là sinh viên nghệ thuật, nhưng các người dựa vào cái gì cho là cô ấy đi lối tắt mà không phải tự mình nỗ lực? Các người có ai hỏi qua hỏi qua điểm các môn học của cô ấy là bao nhiêu, nhiều hay ít không? Cô có biết với thành tích của cô ấy hoàn toàn có thể vào trường mỹ thuật trung ương, Lâm Ngữ Kỳ, cô lấy đâu ra tự tin cho rằng cô giỏi hơn cô ấy?
Có thể là tư duy cũ lý mang theo thành kiến, mỗi lần nói ra thân phận sinh viên nghệ thuật của mình tất cả mọi người đều làm ra bộ dáng “thì ra là thế”, khả năng mọi người đều cảm thấy tôi đi lối tắt, không ai tiếp tục hỏi nữa, họ đã đóng dấu lên bạn. Dần dà, tôi cũng lười đi giải thích.
-“Vì cái gì? Vì cái gì em nỗ lực nhiều như vậy ở trong lòng anh vẫn không đáng một đồng, bất luận em làm cái gì anh đều thiên vị cô ấy?” Lâm Ngữ Kỳ đã khóc, cô ta không nghĩ tới Cố Thế Sinh sẽ hoàn toàn phủ nhận cô ta.
-“Bởi vì cô từ lúc bắt đầu đã sai, diễn xuất của cô dừng ở đây đi, Lâm Ngữ Kỳ, đừng có bất kỳ ảo tưởng gì với tôi, tôi không phải người trong lý tưởng của cô. Cũng không nên xuất hiện trước mặt bạn gái tôi, cô làm cô ấy ghê tởm chính là làm ghê tởm tôi, nếu cô không lo ngại thanh danh của mình, tôi cũng không sợ làm cho cô xấu hổ.”
-“Anh nói rất đúng, em từ lúc bắt đầu đã sai.” Lâm Ngữ Kỳ khóc đến yếu đuối đáng thương, “Anh từ đầu đến cuối đều không phải Cố Bình Sinh.”
Trò khôi hài này kết thúc bằng việc Lâm Ngữ Kỳ khóc lóc rời đi.
Từ Quân Nhã khoác vai tôi nói “quá đã”, tôi nhìn cô ấy một cái, “Cậu không phải nói cậu đã buông xuống từ lâu rồi sao?”
-“Tớ buông xuống không ảnh hưởng tớ chán ghét cô ta.” Cô ấy trả lời như lẽ hiển nhiên, rồi sau đó, hơi thâm trầm mà nói, “Tớ nghĩ, tớ về sau hẳn sẽ không ghét cô ta nữa.”
Những vết sẹo của tuổi trẻ sẽ không bị thời gian xóa nhòa hoàn toàn mà sẽ ngày càng rõ ràng hơn khi thời gian trôi qua. Mỗi khi đêm khuya không thể ngủ được, chúng ta sẽ nghĩ đến những tiếc nuối, tiếc nuối thưở ban đầu, chúng ta không phải thật sự buông xuống, mà là thôi bỏ đi.
Mà Từ Quân Nhã cho tới hôm nay, mới chân chính cùng đoạn quá khứ kia giảng hòa hoàn toàn.
Từ Quân Nhã không ở mấy ngày liền phải đi, tôi bỗng nhiên rõ ràng nguyên nhân, “Cậu có phải bởi vì Lâm Ngữ Kỳ mới đến?”
-“Không hoàn toàn, chủ yếu vẫn là nhớ cậu!” Cô ấy ôm chặt tôi.
Nhìn công cụ người bên cạnh tôi - Cố Thế Sinh, cô ấy bắt đầu phàn nàn, “Hảo, Cố đại soái ca, tôi phải đi rồi không cần thiết vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nữa, tôi còn không phải là chiếm dụng bạn gái cậu mấy ngày mà thôi.”
“Thuận buồm xuôi gió.” Cố Thế Sinh đưa qua vali hành lý, tươi cười, “Lần này làm phiền cậu, cảm ơn.”
“Không phiền toái không phiền toái, rốt cuộc ít khi nào Cố soái hào phóng như vậy. Yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng không cậu, lần sau cậu cùng bảo bối tới tìm tôi, tôi toàn bao.” Cô ấy vẫy tay chào chúng tôi, vui vẻ mà đi đăng ký.
Mà tôi mới muộn màng nhận ra, “Từ Quân Nhã là anh kêu tới? Cô ấy nói vé máy bay cũng là anh trả?”