Bạch Nguyệt Quang của Thế tử Nhân Đạm Như Cúc - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-06-04 15:33:30
Lượt xem: 536
Sau khi trở về phủ Tướng quân, nàng ta không thể chịu đựng được sự xem thường liên tục từ phụ mẫu của mình.
Luôn muốn chứng minh rằng mình vẫn còn có giá trị nào đó.
Lại không thể chịu đựng được sự cô đơn lạnh lẽo.
Tán tỉnh thủ hạ của lão Tướng quân.
Ở cửa ải biên giới khi nhắc đến nàng ta, thật khó để mô tả đó là một người có thể làm hết sức mình.
Lão Tướng quân không thể chấp nhận được việc người con gái yêu quý nhất của mình lại trở nên như thế này, sớm qua đời trong buồn bực sầu não.
Các huynh đệ trong gia đình mẹ đẻ nàng ta không muốn nhận nàng ta, đuối nàng ta ra khỏi nhà.
Khi ở riêng một mình, nàng ta không nhận được lợi ích gì cả.
Chỉ có thể trở lại kinh thành, tìm người đổ vỏ.
Thật không may, phu quân của ta lúc đó, Thế tử Hầu gia và mối tình đầu của nàng ta, Trình Gia Hứa, đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất của nàng ta.
Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, nàng ta vẫn mặc bộ áo giáp cũ, điều này khơi dậy ký ức về quá khứ của Trình Gia Hứa.
Sư huynh dẫn người của Hoàng Thành đi tìm hiểu rõ những chuyện này, khi nói cho ta biết, sư huynh hết lần này đến lần khác trêu chọc ta.
"Không nghĩ tới muội chọn lựa nhiều năm như vậy, cuối cùng muội lại chọn hắn."
"Ai nói không phải? Thật sự là xui xẻo."
Trình Gia Hứa biết được những việc này từ miệng một người bán hàng rong, ban đầu hắn ta không tin, nhưng sau đó hắn ta trở nên chán nản và tự cười nhạo bản thân mình.
Nghe nói, hắn ta đã ngồi một mình trong tửu lâu uống rượu cả đêm.
Ngày hôm sau, hắn ta đến gặp ta với mùi hôi nồng nặc.
"Là ta có mắt như mù, nhìn nhầm người rồi. Mạn Mạn, Mạn Mạn, nàng có thể cho ta một cơ hội nữa được không, nàng nghĩ xem, giữa chúng ta có rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ. Ta vì nàng mà đích thân chặt hai xe tre xanh, nàng chiết ra nước tre, chữa bệnh cứu người, sự khởi đầu của chúng ta thật tuyệt vời. Chúng ta quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ."
"Nàng nghĩ xem, sau khi thành hôn, lẽ nào những ngày phu thê hòa hợp giữa chúng ta ít sao? Nàng kiếm tiền nuôi gia đình, còn ta thì tập trung vào con đường làm quan, chúng ta phối hợp tốt như vậy. Đó chẳng phải là điều phu thê nên làm sao?"
Ta đẩy hắn ta ra và nói: "Nếu ngươi thực sự yêu ta thì ngươi đã không ngăn cản ta sinh hài tử. Ngươi nói rằng thời điểm đó chưa đến, thực ra ngươi chỉ xem thường thân phận con gái một thương nhân của ta mà thôi. Còn cho rằng ta không xứng sinh cho ngươi một đứa con, cũng may là ngươi cảm thấy như vậy, nếu không sẽ làm chậm trễ cả đời ta.
Trình Gia Hứa thấy ta đang vạch trần hắn ta, càng cảm thấy xấu hổ.
Ban đầu, khi ta nhờ người đến chăm sóc bồi dưỡng thân thể của mình, hắn ta đã ngăn cản ta.
Tôi hỏi hắn ta tại sao, chẳng phải sinh hài tử sớm, hai người chúng ta có thể tập trung hơn vào những việc nên làm sao?
Trình Gia Hứa dỗ dành ta: "Bây giờ vẫn còn sớm, ta không muốn nàng vì sinh một đứa con cho ta, làm cho mình hôi đầu thổ kiểm. Nàng còn xinh đẹp bao nhiêu năm, ta không lo đâu. Cái gì mà ba điều bất hiếu, ta không quan tâm đâu. Trong lòng ta, nương tử ta là quan trọng nhất."
Lúc đó ta còn cảm động đến khóc như mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-cua-the-tu-nhan-dam-nhu-cuc/chuong-12.html.]
Sau này khi ta biết được, những lời hắn ta nói sau lưng ta, ta mới hiểu được mưu đồ của hắn ta.
Nực cười.
Khi chúng ta đang nói chuyện, thì nhìn thấy Tiểu Hoàng Môn cưỡi ngựa tới.
Nghe nói loan giá của Hoàng thượng đã đến trước cửa Bạch gia, truyền ta khẩn trương quay về tiếp giá.
Nghe được lời nói Tiểu Hoàng Môn, Trình Gia Hứa lại khơi dậy chút hy vọng.
"Mạn Mạn, ta không cầu nàng cái gì khác, một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa, nàng có thể giúp ta cầu xin bệ hạ thương xót được không? Phụ mẫu ta đã già, không thể chịu nổi biến cố này."
Ta đã lên ngựa rồi cầm dây cương.
Nhìn xuống cựu Thế tử.
"Ban đầu ta đã nói qua với ngươi rồi, nếu không thể thực hiện được lời hứa bên nhau trọn đời thì đừng lấy ta. Nếu lấy ta, ngươi không thể phản bội ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng ch*ết. Ngươi còn nghĩ ta đang đùa."
Ta lấy trong tay áo ra một mảnh giấy ném cho hắn ta: "Cái này trả lại cho ngươi. Trước đây ta đã nói với ngươi rằng ta không phải là người bình thường, ngươi còn không tin."
Tạm biệt, Trình Gia Hứa.
Ta phóng đi, sau khi đi được một quãng xa, ta quay lại nhìn hắn ta và
Hầu phủ.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.
Khi nghe được tin tức về Trình Gia Hứa, đã là ba tháng sau.
Sau khi nhà cửa Trình gia bị tịch thu, hắn ta đưa phụ mẫu đi nhiều nơi nhưng bị người dân láng giềng xung quanh xa lánh.
Không còn lựa chọn nào khác, phải chuyển chỗ ở, chuẩn bị đi đến một nơi nào đó xa hơn.
Trên đường đi, một nhà ba người Trình Gia Hứa gặp được Trác Mạn Ninh, người đang bỏ trốn cùng một thương nhân.
Ba người họ đổ lỗi hết lên người Trác Mạn Ninh về tất cả những biến cố xảy ra trong nhà họ. Lợi dụng lúc nàng ta không chuẩn bị, nhào đến xung quanh, thực sự đã đánh ch*ết Trác Mạn Ninh.
Thương nhân giàu có đã báo quan, một nhà ba người hắn ta bị nhốt vào ngục.
Nghe nói vẫn chưa đến ngày xét xử, phụ mẫu của Trình Gia Hứa lần lượt qua đời.
Trình Gia Hứa bị phán ch//ém đầu, đêm trước hôm bị ch//ém đ//ầu, hắn ta đã tr//eo c//ổ trong t//ù.
Lúc đó, ta đang đánh cờ với sư huynh của ta.
Sư huynh nhìn kỹ mặt ta, hỏi ta đang nghĩ gì.
Ta dừng lại và mỉm cười: "Đã nói rõ hắn ta sẽ sống không bằng ch*ết rồi, ch*ết nhanh như vậy, quá hời cho hắn ta rồi."