Bạch Nguyệt Quang Thật Giả - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-20 11:43:33
Lượt xem: 289
Biểu tỷ diễn quá nhập tâm, ta lại bắt đầu hoài nghi.
Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự như Lộ Uyên nói, không có chút giao tình nào sao?
Ta do dự, vùng ra khỏi tay Lộ Uyên.
Lộ Uyên sốt ruột: "Nàng bị bệnh à? Bị bệnh thì đi chữa bệnh đi, suốt ngày ra ngoài lang thang cái gì?"
"Còn có các ngươi nữa, nàng ta bị bệnh, các ngươi đều bị bệnh, phối hợp với nàng ta diễn kịch, thích diễn như vậy thì cút ra ngoài dựng cái sân khấu mà hát!"
Lộ Uyên dáng người cao lớn, mặc một thân quân phục, bình thường rất hay lạnh lùng, cả người toát ra khí thế bức người, rất nhiều người nhìn thấy hắn đã sợ hãi.
Bây giờ hắn nổi giận, không chút nể nang, mắng té tát vào mặt biểu tỷ, các cô nương đều sợ ngây người.
15
Lộ Uyên mặt mày sa sầm, tức giận kéo ta rời đi, phía sau truyền đến tiếng khóc tuyệt vọng của biểu tỷ: "Lộ lang --"
"Huynh đã từng nói, sẽ không bao giờ để ta đau lòng, khổ sở."
"Ta cược huynh sẽ không để ta thua --"
Biểu tỷ trèo lên lan can đình giữa hồ, đối diện với chúng ta, dang hai tay ra, ngửa người ra sau.
Các cô nương sợ hãi hét lên, Tam công chúa nhào tới ôm lấy chân biểu tỷ: "Diệp tỷ tỷ, đừng nhảy, hồ nước này rất sâu!"
Điên rồi sao? Ta vội vàng kéo tay Lộ Uyên, hai người cùng nhau quay đầu nhìn tỷ ấy.
Diệp Thanh Nhan nhìn chằm chằm Lộ Uyên, gió nhẹ thổi tung mái tóc đen của tỷ ấy, vạt váy tung bay, nụ cười trên mặt vừa vỡ vụn vừa tuyệt vọng: "Lộ Uyên -- cứu ta --"
Biểu tỷ từ từ ngã ra sau, rơi xuống mặt hồ.
Tất cả mọi người đều nhìn Lộ Uyên.
Tam công chúa lo lắng đến mức mắt đỏ hoe: "Cứu người, mau cứu người, Lộ Uyên, bổn công chúa ra lệnh cho huynh --"
Còn chưa kịp nói xong, Lộ Uyên đã buông tay ta ra, lao về phía biểu tỷ.
Tim ta bỗng nhiên thắt lại.
Vậy là, bọn họ thật sự quen biết nhau, Lộ Uyên vẫn luôn lừa dối ta sao?
Ta không phải là người duy nhất, hắn cũng không phải là nhất kiến chung tình với ta, hắn đối xử tốt với ta như vậy, chỉ là muốn chọc giận biểu tỷ sao?
Ta ngây người nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, lòng bàn tay trống rỗng, gió luồn qua kẽ tay, ta siết chặt lòng bàn tay, bên trong chẳng có gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-that-gia/chuong-8.html.]
Dưới ánh mắt của mọi người, Lộ Uyên nhảy lên lan can, một tay nắm chặt lan can, nửa người trên nhoài ra khỏi đình, sau đó tay kia -- tay kia túm lấy tóc biểu tỷ, giống như nhổ củ cải, lôi tỷ ấy lên khỏi mặt nước.
Thật sự rất khó đánh giá.
Nói hắn không có tình cảm với biểu tỷ, lúc nãy chạy tới cũng rất sốt ruột.
Nếu như có tình cảm, vậy tại sao hắn lại chọn cách cứu người như vậy?
Biểu cảm của tất cả mọi người đều phức tạp không sao tả xiết.
16
Một ngày tốt lành
Lộ Uyên kéo biểu tỷ lên khỏi mặt nước, đổi thành xách cổ áo tỷ ấy, dùng sức ném thẳng xuống đất.
Ta nhìn thấy cơ thể biểu tỷ vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung.
Lộ Uyên cúi đầu nhìn y phục của mình, thở phào nhẹ nhõm: "May quá, không làm ướt y phục."
"Tô Tô, đi, ăn vịt quay thôi."
?
Bây giờ còn tâm trạng nào mà ăn vịt quay nữa chứ?
Biểu tỷ nằm trên mặt đất, òa khóc: "Lộ lang, ta biết huynh sẽ cứu ta mà."
Những cô nương khác đều vây quanh, an ủi tỷ ấy, Lộ Uyên ôm ta rời khỏi đám đông: "Vừa rồi thật nguy hiểm!"
"Tấu chương xin quân lương bị giữ ở Binh bộ gần một tháng rồi, đám người Binh bộ kia cứ khăng khăng đòi Diệp thủ phụ phê duyệt mới được."
"Lão già kia, hôm nay ta cứu nữ nhi của lão, ta xem lão còn mặt mũi nào giữ tấu chương của ta nữa!"
Lộ Uyên dương dương tự đắc, dường như rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Ta vừa khóc vừa cười, trong lòng thật sự rất phức tạp.
Trở về phủ thay y phục không lâu, Lưu Tinh đã đưa thiếp mời của Diệp gia đến: "Chủ tử, Diệp thủ phụ mời người đến phủ một chuyến."
"Diệp lão đầu quả nhiên là người biết ơn, nhanh như vậy đã muốn phê duyệt quân lương rồi!" Lộ Uyên hưng phấn vỗ tay, đứng phắt dậy khỏi ghế, "Ta đi ngay đây."
"Tô Tô, đi, cùng đi, bên đó gần Thuận Đức Lâu."
17
Thật ra ta rất sợ đến Diệp phủ.
Di phu rất uy nghiêm, mấy huynh muội chúng ta đều không dám gọi là di phu, mà phải theo người khác gọi là Diệp đại nhân.
Di mẫu tuy cười tủm tỉm, nhưng nụ cười đó chưa bao giờ chạm đến đáy mắt, khi nhìn người khác luôn mang theo vẻ khinh thường từ trên cao: "Muội muội, đây là gấm vân la cống phẩm từ phía Nam, ta không thích màu sắc này, muội lấy về mặc đi."