BẠCH NGUYỆT QUANG TRỊ TRA NAM - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-31 12:50:15
Lượt xem: 536
6
Khi Thanh Nghi đưa tôi đến bệnh viện, cơn đau ở n.g.ự.c khiến tôi bắt đầu nôn ra máu.
Cô ấy khóc nức nở nhưng vẫn an ủi tôi.
"Tiểu Dã, đừng sợ, đây là bệnh viện hàng đầu cả nước, bọn họ chắc chắn sẽ chữa khỏi cho cậu."
Khi tôi ra khỏi phòng cấp cứu, Lục Cảnh Hoài cũng đến.
Hắn lo lắng nắm lấy tay tôi, đôi mắt đỏ hoe.
"Xin lỗi Tiểu Dã, xin lỗi, anh không biết..."
"Đều là lỗi của anh, chúng ta kết hôn, chúng ta kết hôn ngay bây giờ đi."
Hắn cúi xuống hôn tôi, lần này tôi né tránh.
Thanh Nghi nói chuyện xong với bác sĩ thì đẩy mạnh hắn ra.
"Cút đi, đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa."
"Anh rõ ràng biết Tô Minh Vi không có ý tốt, còn dây dưa không rõ ràng với cô ta? Anh có biết trên mạng người ta nói Tiểu Dã thế nào không?"
Thanh Nghi nói đến lời cuối cùng thì nghẹn ngào không nói nên lời.
Lục Cảnh Hoài dường như cũng có chút sợ hãi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi.
"Tiểu Dã, chúng ta kết hôn, em nói muốn đến đảo Bali khi kết hôn, chúng ta đi ngay bây giờ nhé."
Hắn nhìn về phía đám phóng viên đang ùa đến, sau đó từng chữ từng chữ nói: "Tôi Lục Cảnh Hoài, cả đời này chỉ có một người vợ là Hà Dã."
Tiếp đó hắn quỳ xuống một chân: "Tiểu Dã, em lấy anh nhé?"
"Bất kể sinh lão bệnh tử, em đều là duy nhất của anh..."
Yêu cũng không yêu nữa rồi, nói những lời này có ý nghĩa gì?
Tôi chưa kịp từ chối thì trong đám đông lại vang lên một tiếng kinh hô.
Mọi người nhìn lại, thấy Tô Minh Vi đã trèo lên lan can gần chúng tôi nhất không biết từ bao giờ.
Lúc này cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cảnh Hoài: "Cảnh Hoài, em tưởng chỉ cần âm thầm yêu anh là đủ rồi."
"Xin lỗi, em vẫn quá tham lam."
"Em muốn ở bên anh thôi, nhìn thấy anh tiếp xúc với người phụ nữ khác em đều phát điên."
"Hay là hôm nay chúng ta chấm dứt luôn đi, chọn em, hay chọn cô ta?"
Lục Cảnh Hoài tức giận: "Tô Minh Vi, mẹ nó em có bệnh không vậy? Tôi đã sớm nói với em rồi, tôi không lấy cô ấy thì không lấy ai, em..."
"Em hiểu rồi, anh chọn cô ta đúng không?"
Tô Minh Vi mỉm cười, giả vờ định nhảy xuống.
"Chọn em, chọn em được chưa! Mẹ nó bây giờ em xuống cho tôi!"
Lúc này tôi thấy Lục Cảnh Hoài luống cuống, liều mạng lao tới ôm chặt cô ta vào lòng.
Tô Minh Vi cười rơi nước mắt, trước mặt tất cả phóng viên nghẹn ngào lên tiếng: "Em biết mà, trong lòng anh có em..."
Nhìn thế này, hai người bọn họ đúng là rất xứng đôi.
Nhưng tôi lại bình tĩnh nhìn chuỗi hạt Phật châu rơi vãi đầy đất.
Giờ đây, tôi không muốn yêu hắn nữa.
7
Cứ như vậy, Lục Cảnh Hoài vốn cầu hôn ầm ĩ trước mặt phóng viên lại ôm Tô Minh Vi rời đi.
Tôi thấy cô ta vùi đầu vào cổ hắn, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy đắc ý.
Đúng vậy, cô ta thắng rồi.
Ngực lại đau dữ dội.
Ngay cả tôi cũng không biết cuối cùng là đau về mặt bệnh lý hay đau về mặt sinh lý.
Tôi chỉ biết trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của bạn thân.
"Bác sĩ, bác sĩ cứu người đi!"
"Tiểu Dã, đừng dọa tớ mà..."
Đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữ thì phát hiện mình đã lơ lửng giữa không trung.
Tôi c.h.ế.t rồi sao?
Cúi đầu nhìn xuống, thấy tôi vẫn nằm trên giường, người cắm đầy ống thở, bên cạnh là máy thở.
Thanh Nghi khóc nức nở, nắm tay tôi liên tục nói "Sao cậu lại ngốc thế."
Ngay khi tôi định an ủi cô ấy thì một sức mạnh vô hình kéo tôi đến một nơi khác.
Tôi thấy Lục Cảnh Hoài ôm Tô Minh Vi rời khỏi bệnh viện, vừa mới bước ra khỏi tòa nhà thì Tô Minh Vi đã hôn mạnh lên môi hắn.
"Đã chọn em rồi thì không được phản bội em đó, nếu không em sẽ kéo anh cùng c.h.ế.t đó nhé."
Xung quanh có không ít phóng viên, còn có cả fan CP của bọn họ.
Họ hét lên, reo hò, thay Tô Minh Vi ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Lúc đầu Lục Cảnh Hoài từ chối nhưng đến cuối cùng vẫn ôm hôn cô ta.
Tôi nhớ lại kiếp trước, khi là Phật tử, hắn phát hiện ra chuỗi hạt Phật châu của tôi có linh tính thì giọng điệu dịu dàng hẳn đi.
Lúc đó hắn sẽ nhẹ nhàng vuốt ve tôi thì thầm: "Nhìn hạt châu nhỏ này, vậy mà cũng sinh ra linh tính, hãy tu hành với ta, ngày sau sớm thành chính quả nhé."
Hắn không biết chuỗi hạt Phật châu này của tôi sinh ra linh tính đều là vì hắn.
Sau này tôi hóa thân thành nữ tử cũng nhiệt tình hôn hắn như Tô Minh Vi vậy.
Hắn yêu tôi hơn cả bản thân mình, đến mức khi Phật tổ muốn trừng phạt, hắn đã quỳ xuống gánh chịu mọi tội lỗi.
"Là ta phá giới động tình, nàng chỉ là một chuỗi hạt châu sinh ra linh tính, là ta ham mê hưởng lạc, dụ dỗ nàng từ bỏ tu hành để tư hỗn với ta."
Đến mức khi bị đày vào luân hồi, vẫn không quên nhìn tôi đầy tình cảm: "Đợi ta."
Chưa kịp để tôi nhìn tiếp thì một sức mạnh vô hình lại kéo tôi trở về.
Khi tôi mở mắt ra, Thanh Nghi lại khóc lóc thảm thiết: "Cậu nói xem, vì một tên cặn bã đáng không?"
"Suýt nữa dọa c.h.ế.t tớ rồi..."
8
"Không đáng."
Tôi tháo mặt nạ dưỡng khí, thốt ra mấy chữ này.
Có một cảm giác mãnh liệt, cảm giác đó khiến tôi phải đi tìm lại chuỗi hạt Phật châu ngay bây giờ.
Mặc dù n.g.ự.c đau dữ dội nhưng tôi vẫn loạng choạng xuống giường.
Thanh Nghi thấy tôi như vậy, tưởng tôi phát điên vì tên đàn ông đó nên nắm chặt lấy cánh tay tôi: "Tiểu Dã, cậu định đi đâu?"
"Hắn đã đi rồi, cậu không tìm được đâu."
Tôi không kịp giải thích, giật tay cô ấy ra, loạng choạng đi đến hành lang trước đó.
Hạt Phật châu rơi vãi đầy đất, sợi dây xâu hạt Phật châu cũng rơi lả tả trên mặt đất.
Thấy những thứ này, tôi không màng gì nữa, ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt từng hạt châu lại, cả sợi dây đứt cũng cẩn thận thu lại.
Thanh Nghi nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của tôi, nghẹn ngào không nói nên lời.
"Một con tiện nhân có gì tốt chứ, đừng nhặt nữa, cũ không đi mới không đến..."
"Thanh Nghi, đây là chuỗi hạt Phật châu cầu từ chùa về, có thể bảo vệ tôi bình an, để tớ mang theo nó đi."
Tôi đầy vẻ khao khát nhìn cô ấy, Thanh Nghi há miệng, cuối cùng không nói một lời, lặng lẽ bắt đầu giúp tôi nhặt hạt châu.
May mắn là nhặt lại được hết hạt châu.
Đúng 21 hạt, tượng trưng cho phúc báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-tri-tra-nam/chuong-2.html.]
Tôi nhét tất cả vào túi áo gần người nhất, sức lực vốn đã rời khỏi cơ thể tôi cũng dần dần trở lại.
"Có thể không có đàn ông nhưng không thể không có phúc báo."
Tôi mỉm cười với Thanh Nghi để an ủi cô ấy.
Tối hôm đó, tên của Tô Minh Vi và Lục Cảnh Hoài lại một lần nữa lên hot search.
Đâu đâu cũng thấy tin tức công khai của họ, kèm theo hình ảnh hai người hôn nhau.
Ngoài những bức ảnh công khai này, người hâm mộ còn đào ra rất nhiều manh mối về việc hai người ở bên nhau, để chứng minh rằng họ là tình yêu đích thực, còn tôi chỉ là người thứ ba.
Đào đến cuối cùng, tôi mới biết Lục Cảnh Hoài cũng có một tài khoản phụ trên WeChat.
Và trong ba năm qua, bọn họ vẫn luôn liên lạc với nhau.
Trong ảnh chụp màn hình tin nhắn WeChat, từ lúc đầu Lục Cảnh Hoài gọi cô ấy là Tiểu Tô, đến cuối cùng, đã thành Tô Tô.
Tôi lật mãi đến bức ảnh chụp màn hình cuối cùng, trên đó rõ ràng là cuộc trò chuyện của hai người.
Lục Cảnh Hoài: [Xin lỗi Tô Tô, anh cũng yêu em nhưng anh không thể bỏ rơi cô ấy, anh đã hứa với bố mẹ cô ấy là sẽ chăm sóc cô ấy cả đời rồi.]
Tô Minh Vi: [Đúng, anh đã hứa với bô mẹ cô ấy rồi nhưng nếu chỉ chăm sóc như em gái thì không được sao? Hơn nữa cô ấy đã bệnh nhiều năm như vậy, nếu cứ bệnh mãi, anh cũng phải chăm sóc cô ấy mãi sao?]
Lục Cảnh Hoài: [Phải.]
Tô Minh Vi: [Cảnh Hoài, em rất khó chịu, em ghét anh...]
Lục Cảnh Hoài: [Xin lỗi. Giá như cô ấy có thể rời đi sớm hơn thì tốt, cô ấy sẽ rời đi vào lúc hạnh phúc nhất và anh cũng có thể ở bên em khi em cần anh.]
9
Nhìn vào tin nhắn trò chuyện của Lục Cảnh Hoài và Tô Minh Vi, tầm nhìn của tôi dần trở nên mờ mịt.
Rốt cuộc từ khi nào thì anh ấy không còn yêu tôi nữa?
Hay nói đúng hơn, tình yêu này ngay từ đầu đã không tồn tại.
Tửu Các cảm ơn các bạn đã đọc! Vui lòng ủng hộ Tửu Các bằng cách đọc truyện tại MonkeyD.
Đến nỗi cuối cùng, tôi trở thành gánh nặng của anh ấy, khiến anh ấy mong tôi có thể rời đi sớm một chút.
Nói không khó chịu là giả.
Thật nực cười là những tin nhắn trò chuyện này bị tung ra, tất cả người hâm mộ đều quay lưng lại, cho rằng tôi bám lấy Lục Cảnh Hoài không buông, là tôi đã làm chậm trễ bọn họ.
Ngay cả khi Lục Cảnh Hoài mong tôi c.h.ế.t sớm, trong miệng họ cũng trở thành tôi quá không biết điều, sống quá lâu.
Tô Minh Vi đích thân ra mặt kiểm soát bình luận nhưng cũng không thể ngăn cản sự tấn công dữ dội của những người hâm mộ đó.
Tôi cuộn tròn trên ghế sofa, nhìn những tin nhắn trò chuyện này cùng những lời công kích của người hâm mộ đối với tôi, cơ thể càng cuộn chặt hơn.
Nếu không yêu, anh ấy có thể nói với tôi mà.
Tại sao lại hết lần này đến lần khác nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi nhưng lại lén lút với người phụ nữ khác?
Lục Cảnh Hoài vẫn trở về.
Thấy tôi cuộn tròn trên ghế sofa, phản ứng đầu tiên của anh ấy là cởi áo khoác choàng cho tôi.
Tôi bật dậy hất văng chiếc áo khoác anh ấy choàng cho tôi, buột miệng nói: "Đừng chạm vào tôi."
Có vẻ như anh ấy cũng bị dáng vẻ của tôi làm cho sợ.
Bàn tay vốn định chạm vào tôi dừng lại giữa không trung, theo đó yết hầu anh ấy chuyển động: "Được, anh không chạm vào em."
Nhìn thấy chuỗi hạt Phật châu trong tay tôi, anh ấy mới giật mình nhìn cổ tay mình: "Không biết bị mất lúc nào, anh..."
"Bây giờ nó là của tôi rồi, dù sao thì ban đầu cũng là cầu cho tôi mà, không phải sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Tôi đã xâu lại chuỗi hạt Phật châu này và đeo vào, bây giờ nó chỉ thuộc về tôi.
"Đúng vậy."
Hắn có chút bồn chồn, bắt đầu giải thích: "Bức ảnh đó không phải anh cố ý chụp, đều là cô ta ép anh, sau đó chụp trộm."
"Còn chuyện công khai bọn anh ở bên nhau, càng không có chuyện đó..."
"Đủ rồi."
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó lật bức ảnh chụp màn hình cuối cùng được đăng lên mạng cho hắn xem: "Cơ thể tôi không khỏe nhưng không có nghĩa là đầu óc và mắt cũng không tốt."
"Đừng làm tôi buồn nôn trước mặt tôi nữa."
Lục Cảnh Hoài liếc nhìn bức ảnh chụp màn hình tôi đưa cho hắn rồi há miệng, cuối cùng chỉ nói một câu: "Xin lỗi, là anh không phải người."
"Đúng, anh đúng là đồ súc sinh, vậy có thể đi được chưa?"
Hắn liếc nhìn đồ đạc của mình bị tôi ném trên ghế sofa, cuối cùng dọn dẹp qua loa lại.
Lúc sắp đi lại nói: "Thực sự xin lỗi."
Tôi cố kìm mình không khóc, gào lên: "Cút!"
10
Sau khi Lục Cảnh Hoài rời đi, tôi tìm một nơi thanh tịnh để tĩnh dưỡng một tháng.
Cắt đứt mọi mạng lưới, tưới hoa, đi dạo, học trà đạo.
Ngay cả việc nghỉ ngơi cũng đều đặn.
Khi Thanh Nghi đến thăm tôi, cô ấy nghiêm túc nâng mặt tôi lên: "Tiểu Dã, trông cậu có vẻ hồng hào lắm, không phải là tên Lục Cảnh Hoài kia có độc chứ nên khi ở bên anh ta, cậu mới ốm yếu như vậy."
Tôi cười: "Có lẽ vậy."
Sắc mặt tôi thực sự đã tốt hơn rất nhiều là vì có liên quan đến chuỗi hạt này.
Trước đây, chuỗi hạt này cùng với bản thân tôi đều là để thay hắn chịu tai ương, còn bây giờ, tôi chỉ là tôi.
Thanh Nghi kể cho tôi rất nhiều chuyện.
Bao gồm cả việc hai người đó ở bên nhau, thể hiện tình yêu một cách khoa trương, xuất hiện ở nhiều sự kiện khác nhau.
Tình yêu của bọn họ, từ khi Tô Minh Vi theo đuổi hắn đã rầm rộ, sau khi hai người thực sự ở bên nhau thì càng khoa trương hơn.
Nghe những lời này, tôi ngược lại không còn bất kỳ gợn sóng nào nữa.
Thanh Nghi thấy dáng vẻ này của tôi, vui mừng lau nước mắt: "Tớ còn sợ cậu không thoát ra được nhưng bây giờ xem ra, cậu nói không sao thì thực sự không sao rồi."
"Cậu biết không? Từ khi hai người đó ở bên nhau, không phải như những gì thấy trên bề mặt đâu."
"Lục Cảnh Hoài cũng không biết bị làm sao, sắc mặt ngày càng kém, lần trước còn suýt nữa bị tai nạn xe nữa."
"Đúng rồi, gần đây có một chuyện còn thú vị hơn, Tô Minh Vi nói anh ta không được, theo đúng nghĩa đen luôn."
Thanh Nghi khều tôi, nhỏ giọng hỏi: "Thế cuối cùng hắn có không được không?"
Tôi trả lời thành thật: "Không biết."
Thanh Nghi kinh ngạc: "Chẳng lẽ mấy năm hai người ở bên nhau, anh ta chưa từng..."
Tôi cười: "May mà không."
Chiều hôm đó, mẹ Lục tìm đến biệt thự nơi tôi tĩnh dưỡng.
Thấy sắc mặt tôi, bà ấy cũng ngẩn người.
Sau đó bắt đầu mắng nhiếc: "Một con hát thì làm sao xứng với Cảnh Hoài?"
"Tiểu Dã, Cảnh Hoài chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, trong lòng nó vẫn có con thôi."
"Con ngoan ngoãn nghe lời đi, cô vẫn luôn coi con như con dâu mà."
Tôi từ chối sự níu kéo của mẹ Lục.
Những năm qua bà ấy đối xử với tôi rất tốt, không có nghĩa là tôi có thể vì chút tốt đẹp này mà một lần nữa dốc hết tất cả.
Lúc mẹ Lục sắp đi, bà ấy vẫn nói: "Tiểu Dã, nếu có thể, cô vẫn hy vọng con có thể gặp Cảnh Hoài, nó..."
Tôi thuận miệng hỏi: "Anh ấy sao rồi?"
Mẹ Lục muốn nói lại thôi: "Con đi gặp sẽ biết."