Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẠCH NGUYỆT QUANG TRỊ TRA NAM - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-31 12:59:38
Lượt xem: 489

15

Một năm sau, tôi và Lục Cảnh Hoài tình cờ gặp nhau.

Nói là tình cờ, thực ra là khi tôi đến bệnh viện tìm bác sĩ điều trị chính của mình để tái khám thì gặp được.

Bác sĩ điều trị nói bây giờ tôi rất khỏe mạnh, thậm chí sau này không cần tái khám nữa.

Khi tôi chuẩn bị rời đi thì bác sĩ điều trị gọi tôi lại.

"Cô nhìn xem đằng sau cô là ai?"

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cảnh Hoài đang đến khám bệnh.

So với lần gặp mặt trước, hắn đã gầy đi ít nhất hai mươi cân.

Hắn vốn có thân hình vừa vặn, bây giờ gầy đến mức như một bộ xương.

Tôi gật đầu coi như chào hỏi, quay đầu định đi.

Nhưng lúc này hắn lại kéo lấy góc áo tôi.

"Tiểu Dã, anh sắp c.h.ế.t rồi."

Tôi hơi giật mình nhưng rất nhanh lại thấy mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.

"Thật đấy, anh thực sự sắp c.h.ế.t rồi, dạo trước được chẩn đoán ung thư, bác sĩ nói anh nhiều nhất còn sống được ba tháng nữa, bây giờ đã trôi qua một nửa rồi."

Tôi buột miệng nói: "Vậy anh cố nén bi thương biến đi được không?"

Hình như câu nói này cũng không đúng lắm.

Hắn cười khổ một tiếng, tiếp tục hỏi tôi: "Có thể... Nói chuyện một chút không, chỉ vài phút thôi."

Tửu Các cảm ơn các bạn đã đọc! Vui lòng ủng hộ Tửu Các bằng cách đọc truyện tại MonkeyD.

Tôi đồng ý với hắn.

Không phải vì còn yêu hắn nhiều, mà là muốn xem hắn sống thảm hại đến mức nào.

Hắn chọn công viên mà chúng tôi thường đến, chỉ là hắn mới đi được vài bước đã thấy mệt.

Tôi nhớ lại bản thân từng bị bệnh tật giày vò, cũng yếu ớt không chịu nổi như vậy.

Hắn ngồi trên ghế dài trong công viên nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm và quyến rũ trước đây, giờ đây hốc mắt trũng sâu, không còn chút sức hấp dẫn nào nữa.

Hắn nói: "Tiểu Dã, thực ra anh đã hối hận từ lâu rồi nhưng anh biết, anh không có mặt mũi để nói hai chữ này trước mặt em."

Khi nói chuyện, giọng hắn run run.

Tôi không nói gì, định kiên nhẫn nghe hắn nói hết.

"Người sắp c.h.ế.t lời nói cũng thật lòng, Tiểu Dã, anh biết anh đã làm chuyện hồ đồ, anh cũng rất hối hận, anh đã đánh mất em, người tốt nhất của anh..."

"Anh không ngờ Tô Minh Vi lại là một người phụ nữ thần kinh như vậy, cô ta thất thường, ham kiểm soát, tâm địa độc ác, kích động người hâm mộ làm rất nhiều chuyện độc ác..."

Tôi ngắt lời hắn: "Chẳng lẽ những gì cô ta nói là giả sao?"

Lúc này tôi đã sống theo ý mình, không còn là một cô gái tóc đen dài thẳng mà đã nhuộm tóc hồng và uốn xoăn.

Ngay cả cách ăn mặc cũng không còn bảo thủ như vậy nữa.

"Anh..."

Hắn dường như không thể tiếp lời tôi, cuối cùng đành nuốt nước bọt hỏi:

"Tiểu Dã, anh sắp c.h.ế.t rồi, em sẽ không nhớ đến anh chứ?"

"Anh có thể ôm em một cái nữa không? Chỉ một cái thôi."

Tôi không động đậy, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cầu xin.

Thực ra tôi tưởng mình sẽ không kìm lòng được mà đồng ý với hắn, không ngờ vẫn từ chối.

"Thôi đừng, giữ lại những điều tốt đẹp trong quá khứ chẳng phải cũng tốt sao."

Tôi không chỉ từ chối hắn, mà còn lừa dối hắn.

Quá khứ có gì tốt đẹp chứ, những điều tốt đẹp của tôi chỉ giới hạn trong giấc mơ kiếp trước thôi.

Bệnh sạch sẽ đã chiến thắng lòng thương hại không nên có.

Đôi tay đã từng chạm vào người phụ nữ khác, cái miệng nói dối đó chỉ khiến tôi buồn nôn.

Nhưng tôi lại dùng chút linh lực còn lại để tạo ra một giấc mơ, một giấc mơ chứa đựng tất cả những hồi ức kiếp trước của chúng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-tri-tra-nam/chuong-4.html.]

Tôi là một người rất hay trả thù, kẻ phản bội phải chịu đựng mọi thứ, phải chấp nhận hình phạt.

Lần lượt từng lần, cho đến khi đau đớn mà c.h.ế.t đi.

17

Lục Cảnh Hoài c.h.ế.t rồi.

Tôi vẫn thấy tin tức từ trên Weibo.

Trên cáo phó có đăng ảnh mẹ Lục đang cầm di ảnh của hắn.

Người trong ảnh có ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giống như dáng vẻ của hắn mà tôi từng yêu.

Nghe nói trước khi c.h.ế.t hắn còn mắc chứng trầm cảm, trong nhật ký ghi đầy những lời xin lỗi.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến tôi nữa.

Ngày diễn ra tang lễ, tôi đứng từ xa lặng lẽ nhìn, nhìn từng nắm đất vàng vùi lấp đi chuyện cũ.

Tôi từng có một giấc mơ.

Tôi từng yêu một người.

Nhưng bây giờ, hãy bắt đầu từ việc yêu chính mình trước.

18

Lúc rời đi, một bóng người lặng lẽ khoác tay tôi.

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Tô Minh Vi đang mỉm cười nhìn tôi.

"Cô Tô?"

Tô Minh Vi tiến lại gần tôi: "Chị Tiểu Dã vẫn xinh đẹp như vậy."

Tôi bị cô ta nhìn đến mức có chút ngượng ngùng nhưng vẫn tò mò hỏi: "Cô Tô bấy lâu nay đi đâu vậy? Tôi còn tưởng rằng..."

"Cô cũng tưởng tôi bị bà già đó hại c.h.ế.t đúng không?"

"Thực ra tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô."

Tay cô ta từ từ dịch xuống, dịch đến vị trí chuỗi tràng hạt, ngón tay khẽ vuốt ve.

"Chị Tiểu Dã giống như kiếp trước vậy, trong mắt chỉ có hắn, ngay cả em gái cũng không nhận ra luôn."

Đồng tử của tôi đột nhiên co lại.

Tôi nhớ ra rồi, nhớ ra cô ta là ai rồi.

19

Cô tôi là Tô Minh Vi cũng là người em gái mà tôi từng sống chung.

Kiếp trước tôi là tràng hạt, còn cô ấy là sợi dây xâu cả chuỗi hạt lại.

Cô ấy khuyên tôi đừng vì cái gọi là tình yêu mà từ bỏ tu hành nhưng tôi lại cố chấp không nghe.

Cho đến cuối cùng, chúng tôi vốn là chị em sinh đôi lại chia thành hai.

Phật tử rơi vào luân hồi, tôi ở trước Phật khổ sở cầu xin.

Kiếp này tôi vẫn cố chấp không nghe, cô ấy lấy thân mình ra làm gương, khuyên tôi tỉnh ngộ.

"Chị, chị sẽ không trách em chứ?"

"Em chỉ muốn chị có cuộc sống của riêng mình, có niềm vui thuộc về mình."

Tôi bừng tỉnh.

"Sao có thể trách em được."

"Em chỉ là một thử thách, cho dù không có em thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác xuất hiện."

"Một bàn tay không vỗ thành tiếng, người đàn ông không có định lực thì bản thân chính là đồ bỏ."

Muốn yêu một người, trước tiên phải yêu chính mình.

Nếu tình yêu của đối phương khiến bạn mất đi cả chính mình thì đó không phải là tình yêu, mà là sự kiểm soát, là chiếm hữu.

Còn tôi sẽ tiếp tục tu hành cùng với em gái của mình.

Trong lòng không còn gì khác.

(Hết)

 

Loading...