Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Trong Tay Cầm Kịch Bản Đại Nữ Chủ - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-04-21 12:52:35
Lượt xem: 2,642

13

 

Cuộc thi bắt đầu như dự kiến.

 

Dưới sự cổ vũ của mọi người Khương Tảo Kiều vẫn lựa chọn lên sân khấu. Cô ta có nền tảng dương cầm yếu và mất đi sự hướng dẫn của ông Lương như trong cốt truyện, trực tiếp bị tôi đá ra xa một khoảng cách chênh lệch lớn. Nhưng mà đúng với nguyên tắc cổ vũ học sinh tiếp tục tiến bộ, nhà trường đã trao cho cô ta một giải thưởng xuất sắc.

 

Một số người do Lạc Thời Văn dẫn đầu vây quanh cô ta, mang theo hoa tươi và quà đến tặng, Khương Tảo Kiều bị cảm động đến rơi nước mắt.

 

Ngược lại bên tôi chỉ có một mình Lâm Thư Mạn. Cô ấy cũng chuẩn bị cho tôi một bó hoa tươi, mỉm cười thẹn thùng và dịu dàng, nhưng mà nhìn thấy một cái giải thưởng xuất sắc bên kia làm loạn đến lấn át cả nhân vật chính bên này, sắc mặt lo lắng nhìn tôi.

 

 

Tôi ung dung thong thả đứng trên sân khấu cao nhất, âm thầm đếm ngược vài tiếng trong lòng.

 

 

Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra, đội bảo vệ của trường hộ tống một vài người đàn ông trung niên mặc vest và mang giày da bước vào. Tôi lập tức cười rạng rỡ, giơ tay vẫy tay: “Daddy!”

 

 

 m thanh vang lên cùng lúc với lời nói của tôi là vẻ mặt kinh ngạc của một số vừa vây quanh khen ngợi và dỗ dành Khương Tảo Kiều: “Ba?”

 

 

Ba của Lạc Thời Văn đi theo phía sau ba tôi, khi nhìn thấy Lạc Thời Văn ông ấy lạnh lùng liếc một cái, ngay sau đó nở một nụ cười: “Tình cờ họp chung với sếp Hạ, nghe nói hôm nay Niệm Châu thi đấu, liền nghĩ cùng nhau đến cổ vũ một chút.”

 

Ông ấy vỗ tay, vài người cầm giỏ hoa tươi đi về phía tôi.

 

 

Những cái tên trên tấm biển phía trên đều là, tập đoàn nhà họ Lạc, tập đoàn nhà họ Quý……

 

 

Tôi bình tĩnh nhận lấy và bình tĩnh gật đầu.

 

 

“Được rồi, cảm ơn các chú đã ủng hộ.”

 

 

Sau đó, tôi nhìn Quý Thanh Lẫm đầy khiêu khích: “Lẫm Lẫm không phải có chuyện muốn nói sao?”

 

 

Điều này, ánh mắt của tất cả trưởng bối lập tức đổ dồn về phía Quý Thanh Lẫm. Tư thế kiêu ngạo mà cô ta vừa khoác lên lập tức khô héo dưới ánh mắt nghiêm nghị của ba cô ta, nắm chặt hai tay nói: “Niệm Châu không hổ là học trò của ông Lương, tiếng đàn vẫn khiến mọi người chấn động như mọi khi…… Chiến thắng cuộc thi này là điều mà mọi người mong đợi.”

 

14

 

Với tình tiết lần này, sự hòa bình ngoài mặt của chúng ta xem ra không thể duy trì được nữa. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-trong-tay-cam-kich-ban-dai-nu-chu/chuong-07.html.]

 

Nhưng tôi không thèm để ý chút nào, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Hạ, tôi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có rất nhiều người đến làm bạn với tôi.

 

 

Tập đoàn nhà họ Hạ đang tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật từ thiện, với tư cách là một trong những người trong nhóm xét duyệt, tôi cần chọn các tác phẩm để triển lãm.

 

 

Triển lãm nghệ thuật lần này rất có giá trị, vô số họa sĩ coi đây là một vinh dự lớn lao.

 

 

Điều làm tôi không ngờ là Khương Tảo Kiều cũng tới tham gia náo nhiệt.

 

 

Hơn nữa……

 

 

Khi nhìn vào nội dung trên bức tranh, mắt tôi tối sầm lại.

 

 

Trên đó có vẽ một chú mèo con dễ thương và ngây thơ, nếu đây chỉ là một chú mèo con bình thường thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Vấn đề là đây là con mèo mà tôi và Lạc Thời Văn cùng nhau nuôi.

 

 

Kỹ năng vẽ tranh không tính là tinh xảo, thậm chí chỉ có thể nói là nhìn thấy được. Khương Tảo Kiều chưa bao giờ học hội họa chuyên nghiệp, nên tự mình biết rằng, chính mình sẽ không được chọn tham gia triển lãm nghệ thuật, nên chỉ có một mục đích là gửi nó cho tôi đặc biệt để làm tôi ghê tởm.

 

 

Tôi nhếch môi.

 

 

Sao lại phí tâm để tranh giành tình cảm vậy? Nếu Lạc Thời Văn thực sự thích cô ta như vậy, tại sao lại không thể cho cô ta thêm một chút cảm giác an toàn?

 

 

Tôi hoàn toàn tôn trọng những họa sĩ đã gửi tác phẩm đến, ngay cả khi từ chối trả lại tác phẩm, tôi sẽ nêu rõ lý do từ chối, còn thêm một lời động viên, nếu có khả năng thậm chí tôi sẽ ghi lại thông tin liên hệ.

 

 

Chỉ là đối với tác phẩm có vị chanh chua này, tôi vẫy bút một cái, không chút khách sáo mà trả lời một dấu chấm hỏi lớn.

 

 

Thậm chí còn không có một câu hoàn chỉnh, chỉ có một dấu chấm hỏi.

 

 

Không phải muốn làm tôi ghê tởm sao?

 

 

Tôi đây cũng trả lại sự ghê tởm.

Loading...