BẠN CÙNG NHÀ TRÀ XANH - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-09-28 16:05:52
Lượt xem: 237
Bố tôi là lính cứu hỏa, mẹ tôi là cảnh sát. Vào năm tôi 7 tuổi, một tòa cô nhi viện ở thành phố Lâm Giang bị cháy, bố tôi nhận nhiệm vụ, cứu sống được hơn một nửa cô nhi ở đấy, nhưng bố tôi vĩnh viễn không thể trở lại được nữa.
Cô nhi viện đó chính là do bố của Giang Niên quyên góp. Sau khi bố tôi mất, chú Giang đem theo Giang Niên đến nhà tôi để phúng viếng.
Tôi đứng bên cạnh tấm ảnh đen trắng của bố, Giang Niên lại gần hỏi tôi:
[ Sau này muốn làm gì, nói với anh, anh sẽ giúp em.]
Tôi nói : [ Sau này em muốn làm bác sĩ.]
Anh hỏi : [ Vì sao?]
[ Muốn giống như bố em, vì nhân dân phục vụ, cứu sống người bị thương.]
Anh cười rồi xoa đầu tôi : [ Được thôi, vậy anh liền tặng em một cái bệnh viện.]
Nhưng thật ra, câu nói đó là câu nói mà bố mẹ tôi vẫn thường hay nói. Lí do mà tôi muốn trở thành bác sĩ là bởi vì khi bố mẹ tôi thực hiện nhiệm vụ bị thương, tôi sẽ đến cứu bọn họ.
Giang Niên để lại thẻ công tác, trước khi đi liền dặn dò tôi : [ Thương thế tốt rồi, ngày mai nhớ đúng giờ đến làm việc.]
Nằm trên giường lật tới lật lui, tôi có chút không hiểu được tâm tư của Giang Niên.
Tôi muốn làm bác sĩ, nhưng vì sao anh ta cũng làm bác sĩ?
Rõ ràng là người thừa kế trăm tỉ của Giang gia, lại muốn mệt sống mệt c.h.ế.t đến phòng cấp cứu làm bác sĩ? Tôi nghĩ không ra.
Mở phần chat ra, liền hiện thị có 99+ tin nhắn chưa đọc.
Bạn bè nhắn tin đến : [ Giang Niên thích cậu?]
WHAT?
Tôi lướt xuống dưới, lúc nhìn thấy tin nhắn trong nhóm Thục tập sinh, hô hấp liền ngưng trệ.
Giang Niên - chủ nhiệm khoa cấp cứu : “ Đúng vậy, tôi thích Sầm Ngôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-cung-nha-tra-xanh/chuong-11.html.]
Tôi run rẩy ấn vào cuộc trò chuyện nhóm, bình ổn lại trái tim đang không ngừng đập loạn lên mới có thể lướt lên được phía trên.
Hóa ra là Quan Tâm Nhã thấy Giang Niên không nghe cô ta nói, liền chụp một tấm ảnh Giang Niên đang bước vào nhà tôi, muốn chứng thực rằng tôi có được tư cách ở lại viện là do câu dẫn Giang Niên mà có.
Sau khi trong nhóm tiến hành 5 phút đả kích nhân thân của tôi, Giang Niên ở trong nhóm liền phát 3 bức ảnh.
Một bức là bản điện tử thành tích đứng đầu của cả 2 môn lí luận và thực hành.
Một bức là giấy chứng nhận tôi trong lúc thực tập, nhờ sự hướng dẫn của Giang Niên, đã đạt giải phát biểu luận văn.
Còn một bức là thành tích đứng đầu của tôi trong bảng tổng hợp xếp hạng của thực tập sinh tại bệnh viện.
Sau khi phát 3 bức ảnh này xong, tất cả những người nói tôi không xứng đáng có được cơ hội chuyển chính liền im miệng.
Ngoài ra, Giang Niên còn nói : [Tôi làm rõ một chút, Sầm Ngôn không hề có một chút hành động nào lén lút với tôi, hi vọng một số bạn học chú ý ngôn từ, muốn thuận lợi lấy được giấy thực tập, thì đừng để tôi nhìn thấy bất cứ một tin nhắn nào không liên quan đến công việc ở trong nhóm này nữa.]
[ Đương nhiên, bệnh viện này không phải là tôi mở, nhưng do nhà tôi ủng hộ. Tôi không có tư cách để thành lập bệnh viện.]
Có người yếu ớt hỏi : [Vậy thầy ơi, thầy có thích Sầm Ngôn không?]
Giang Niên thế mà lại quyết đoán thừa nhận : [ Đúng vậy, tôi thích Sầm Ngôn.]
Đại khái là tầm 2 phút sau, Giang Niên gửi cho tôi một bức ảnh. Là bức ảnh Quan Tâm Nhã muốn kết bạn Wechat nhưng bị anh từ chối.
Anh ấy : [ Em thấy thế nào?]
Tôi : [ Tôi dùng mắt nhìn.]
*Giải đáp một chút về 2 dòng này, từ tiếng Trung Giang Niên dùng là 看 có nghĩa là nhìn, thấy, xem. Ở đây ý của nam chính là nữ chính cảm thấy hành động này của anh ấy thế nào, và nó còn có nghĩa là em nhìn như thế nào, vì thế nữ chính cố tính trả lời là dùng mắt nhìn.
Đối phương hiển thị đang nhập tầm 5 phút sau, mới phát qua một tin nhắn : [Rõ ràng là em hiểu ý của anh.]
[ Tôi hiểu gì cơ?]
Đối phương hình như tức giận rồi, không thấy trả lời tin nhắn nữa.