BẠN CÙNG PHÒNG MẤT NÃO - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-31 18:13:28
Lượt xem: 939
10.
Tống Gia lặng lẽ thoa đều kem chống nắng trên mặt, cứng miệng nói, “Ai ăn trộm? Tôi chỉ mượn dùng một chút thôi.”
“Tôi cũng đã mua rồi, chờ khi nào kem chống nắng của tôi giao tới thì sẽ trả lại cho cô.”
Ngô Tình dựa vào thành giường, cười nhạo một tiếng, “Sao, bây giờ không sợ kem chống nắng 39 tệ làm hỏng mặt nữa à?”
“Tôi chỉ là đang tiết kiệm thôi.”
“Với lại,” Tống Gia nhặt lọ kem chống nắng từ dưới đất lên, “3 cô đều dùng loại này, nếu tôi mua loại vài trăm tệ, thì cũng sợ làm các cô cảm thấy tự ti mất.”
Nói xong, cô ta định đặt lọ kem lại vào tủ.
Ngô Tình trừng mắt nhìn, “Không hỏi trước mà tự tiện lấy chính là ăn trộm rồi, cô bóp một lần gần hết cả nửa lọ, còn có mặt mũi mà đặt lại vào tủ như thế hả?”
Tống Gia bôi thêm một lớp dày trên mặt, “Tôi đã nói rồi, chờ khi nào kem chống nắng của tôi giao tới sẽ trả lại.”
“Giang Nhiên, chúng ta là bạn cùng phòng, không phải cô cũng nhỏ mọn vậy chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi mỉm cười với cô ta, “Cứ tự nhiên dùng.”
Sáng ra, chúng tôi rời giường để rửa mặt, Tống Gia cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, “Mặt tôi…”
Điền Điềm đứng gần cô ta nhất, liếc qua một cái và hét lên, “Lông mày của cô đâu rồi?”
Trong phòng vang lên tiếng hét chói tai của Tống Gia.
Giống như một con gà mái già bị siết cổ, tiếng hét kia vô cùng đinh tai nhức óc.
Tôi nhìn cô ta đầy vẻ hối lỗi, “Xin lỗi, kem chống nắng này hôm qua đã dùng hết rồi, tôi đổ đầy chai bằng kem tẩy lông đấy.”
“Sao cô không nói trước?”
Tôi vô tội đáp, “Vì cô tự tiện dùng mà đâu có hỏi tôi đâu.”
Kiếp trước, Tống Gia cũng y như vậy.
Miệng thì chê bai chúng tôi dùng mỹ phẩm rẻ tiền, nhưng thực chất lại luôn lén lút dùng thử.
Đêm qua, trước khi đi ngủ, tôi đã cố tình thay kem chống nắng trong chai bằng kem tẩy lông có vẻ ngoài tương tự…
Nửa tiếng sau, trên sân vận động trường học.
Giữa những sinh viên đang đứng nghiêm, Tống Gia đứng dưới ánh mặt trời với gương mặt không còn một sợi lông măng nào.
Trọc lóc, sáng bóng, còn phản chiếu được cả ánh nắng mặt trời.
11.
Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc.
Mối quan hệ giữa tôi và Trần Kiến Nhiên cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Có lẽ là do sống lại một kiếp, tâm trạng của tôi đã khác đi.
Cũng có thể là vì biết được tình cảm của anh ấy ở kiếp trước, nên trong lần gặp gỡ này, tôi có thể nhận ra rõ ràng tình cảm mà anh ấy dành cho mình.
Một lớp ngăn cách mỏng gần như trong suốt giữa chúng tôi.
Chỉ còn chờ thời cơ để phá vỡ nữa thôi.
…
Cuối tuần, bạn trai của Điền Điềm từ thành phố kế bên đến thăm cô ấy, muốn mời chúng tôi ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-cung-phong-mat-nao/chuong-4.html.]
Điền Điềm không muốn bạn trai lo lắng nên không nói với anh ta về những xích mích trong ký túc xá, vì vậy bây giờ bạn trai cô ấy cứ nhất quyết mời cả Tống Gia đi cùng.
Địa điểm ăn uống được chọn ở một quán ăn nhỏ gần trường, giá cả hợp lý, hương vị lại nổi tiếng là rất ngon miệng, buổi tối còn phải xếp hàng chờ tới lượt.
Khi biết tin này, Tống Gia liền phàn nàn trong nhóm chat của ký túc xá:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Điền Điềm, bạn trai cậu có phải là quá keo kiệt không?”
“Lần gặp đầu tiên mà lại mời đến quán ăn nhỏ thế này, trông quá thiếu tôn trọng chúng tôi rồi.”
Điền Điềm một lúc lâu không thèm trả lời.
Tôi mới gõ chữ đáp lại: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì lượn.”
Rồi tôi đá cô ta ra khỏi nhóm chat của ký túc xá.
12.
Tối hôm đó, dù đã tỏ ra khinh thường, Tống Gia vẫn đúng giờ xuất hiện tại buổi tiệc.
Bạn trai của Điền Điềm là Trần Vũ Nhân, một người rất dịu dàng, ngoại hình thanh tú, khi cười lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ, trông rất hợp với Điền Điềm.
Anh ta đối xử với Điền Điềm cũng rất tốt.
Ngoài việc chào hỏi lúc gặp mặt, chúng tôi hầu như chỉ thấy được một nửa khuôn mặt của Trần Vũ Nhân——
Vì anh ta luôn nhìn về phía Điền Điềm.
Khi gọi đồ ăn cũng theo khẩu vị của chúng tôi và Điền Điềm.
Trong lúc đợi món, Tống Gia dùng khăn ướt lau đi lau lại bàn ăn.
“Quán nhỏ thế này chắc chắn không sạch sẽ, nhìn xem, trên bàn có một lớp dầu mỡ dày, lau mãi cũng không sạch.”
Trần Vũ Nhân ngượng ngùng cười, “Tôi thấy trên mạng người ta nói quán này ngon nên không chú ý đến môi trường lắm, hay là chúng ta đổi quán khác nhé?”
“Không cần.”
Tôi và Ngô Tình vội vàng can thiệp, “Quán này rất ngon, bình thường chúng tôi còn không xếp hàng chờ nổi.”
Đúng lúc này, món ăn đã được dọn lên.
Cá kho ớt với hương thơm cay nồng đã xua tan bầu không khí khó xử trước đó.
Tống Gia lúc này cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn liền hai bát cơm, Tống Gia dùng khăn giấy lau đi vết dầu trên khóe miệng một cách tao nhã.
“Điền Điềm, là bạn cùng phòng nên tôi vẫn phải khuyên cô một câu, yêu đương phải thực tế một chút. Đừng chỉ nhìn vào những gì anh ta nói hay làm, mà phải nhìn vào số tiền anh ta sẵn sàng chi cho bản thân.”
“Nếu bạn trai tôi lần đầu gặp các cô mà chỉ mời đi ăn ở một quán ăn nhỏ như này, tôi chắc chắn sẽ chia tay với anh ta!”
“Tình yêu phải được chứng minh bằng tiền bạc, nếu anh ta không sẵn lòng tiêu tiền cho cô, thì chắc chắn là anh ta không yêu cô rồi.”
Những lời nói đầy toan tính vừa rồi này lập tức khiến tất cả mọi người đồng loạt im lặng.
“Đủ rồi!”
Ngay cả Điền Điềm, người luôn có tính tình hiền lành cũng đỏ mặt vì tức giận.
“Bạn trai tôi không nợ cô gì cả, nếu cô thấy quán này hạ thấp đẳng cấp của mình thì có thể không đến, đã đến rồi thì đừng ở đây gây chuyện nữa!”
Tống Gia lắc đầu, thở dài, “Tôi chỉ là muốn tốt cho cô thôi.”
Nói xong, cô ta biết điều im lặng, bắt đầu nhắn tin trên điện thoại, trông như đang phàn nàn với ai đó.
Màn hình hơi nghiêng sang một bên, tôi lờ mờ nhìn thấy một dòng chữ:
“Tôi nói cho cậu biết, bạn cùng phòng của tôi là một người yêu đương mù quáng...”