BẠN GÁI TÔI LÀ KẺ ĐƯỢC TÁI SINH - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-08 22:38:11
Lượt xem: 215
Tôi cố nuốt cơn buồn nôn, kéo chăn lên đắp cho Thẩm Dao:
"Anh sẽ đi mua đủ hàng hóa trước, còn những việc khác thì mình tính sau."
Lúc này Thẩm Dao mới bừng tỉnh, vội vã thúc giục tôi ra ngoài, sợ tôi chần chừ sẽ thay đổi ý định.
Ra khỏi nhà, tôi đi thẳng xuống hầm gửi xe. Ngồi vào xe, tôi gửi tin nhắn đã soạn sẵn và ngay lập tức nhận được phản hồi.
"Ý của mày là gì, muốn tao làm gì cơ?"
Sau đó, có một cuộc gọi đến, tôi trực tiếp từ chối và thêm số đó vào danh sách đen.
10.
Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi đi thang máy lên tầng trên cùng.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Nhìn vào cánh cửa chống trộm bằng kim loại nặng nề không có chuông cửa, tôi không khỏi cảm thán, đúng là rất kiên cố.
Gõ cửa một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, tôi đành gọi điện cho Tống Bàn.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, tôi nói một câu "Mở cửa" và ngay lập tức nghe thấy tiếng bước chân phía sau cánh cửa.
Cánh cửa kim loại dày được mở ra, người mở cửa chính là bạn thân của tôi, Tống Bàn.
Khi bước vào nhà, tôi phát hiện phòng khách trước đây có vẻ trống trải giờ đã đầy ắp hàng hóa, chỉ còn lại một lối đi nhỏ giữa đống đồ vật.
Tống Bàn là một trong những cổ đông của công ty tôi, cũng là bạn thân từ nhỏ sánh vai bên tôi.
Sau khi tái sinh, tôi đã lập tức thông báo cho cậu ta về ngày tận thế.
Lúc đầu cậu ta còn không tin, tôi chuyển cho cậu ta 500.000 tệ để mua hàng hóa, và nói rằng nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ trả luôn hóa đơn mua sắm vật tư của cậu ta.
Đó chính là lý do tôi thấy được đống hàng hóa trong nhà Tống Bàn.
Nhìn đống hàng hóa chất cao như núi trong nhà Tống Bàn, tôi không khỏi trêu chọc:
"Sao, cậu không tin tôi à?"
Tống Bàn đóng cửa lại và kéo tôi vào phòng khách, trên ghế sofa chỉ còn có một khoảng trống nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-gai-toi-la-ke-duoc-tai-sinh/chuong-5.html.]
Sau đó, cậu ta bí mật đưa cho tôi chiếc điện thoại.
"Xem video này đi."
Tôi nhận lấy điện thoại, mở video ra, hình ảnh hơi rung rung cho thấy sự khẩn trương của người quay.
Trong video, nhìn thoáng qua những tòa nhà thấp tầng cho thấy sự việc xảy ra ở một quốc đảo.
Trên đường phố, một ông lão đột nhiên ngã xuống và bắt đầu co giật không ngừng, những người khác trên đường cố gắng tiếp cận để kiểm tra tình hình, nhưng ông lão đột nhiên giữ họ lại, đè xuống đất và cắn xé điên cuồng.
Những người gần đó bị văng đầy m..á.u. Tiếng la hét liên tục vang lên, con phố đông đúc ngay lập tức trở nên vắng vẻ.
Video kết thúc ở đây.
11.
Tôi trả lại điện thoại cho Tống Bàn mà không nói thêm gì.
Rõ ràng, những thứ ăn thịt người trong video chính là zombie.
Nhưng Tống Bàn thì không được bình tĩnh như vậy, cậu ta liên tục hỏi tôi.
"Cậu thực sự sống lại sao? Cậu nghĩ có thể còn những người cũng sống lại khác không? Trên thế giới này có thực sự có zombie không?"
"Trời ơi, cậu nghĩ mà xem, chuyện lớn như vậy, tại sao không có bất kỳ thông tin nào trên mạng? Video này là do một người bạn đang học ở nước ngoài gửi cho tôi."
"Theo lý thuyết thì chuyện lớn như vậy lẽ ra phải sớm được truyền về trong nước chứ! Nhưng sáng nay tôi kiểm tra điện thoại vẫn thấy rất yên bình."
"Virus zombie thực sự bùng phát hả?"
Tôi bịt miệng Tống Bàn, cười khẩy:
"Dù bây giờ chúng ta không thiếu tiền, nhưng chúng ta không phải tư bản, ngoài tư bản ra vẫn còn tư bản lớn hơn nữa!”
“Những thông tin cậu nhận được chỉ là do người khác cho phép nó được truyền ra ngoài mà thôi.”
"Về việc virus zombie có bùng phát hay không, chờ xem thì biết."
Nói xong, tôi không để ý đến việc Tống Bàn tiếp tục lảm nhảm, mà bắt đầu kiểm tra thông tin trên mạng.