Bạn Gái Zombie - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-18 18:40:22
Lượt xem: 1,483
"Tôi sẽ lập tức cứu em ra." Khi Lăng Dịch nhìn thấy cô, những lời đầu tiên hắn nói đã khiến cô rất cảm động.
Nhưng……
Ba cái đồ dũng trí vô mưu không phải nói là được nha ông anh.
Còn một đống zombie mất lý trị bị nhốt ở đây này (tất nhiên không bao gồm cô, Vương Bảo Bảo và bác sĩ Triệu)
Cơ mà hai nắm tay đ.ấ.m sao lại bốn tay.
Ngay cả khi hắn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t zombie chỉ bằng một cú đấm, hắn cũng không thể trốn thoát khỏi đây một cách nguyên vẹn.
Cô nhanh chóng xua tay với hắn, "Đừng...đừng cứu...tôi...tôi...bị...cắn."
Chiếc zombie Vương Bảo Bảo đứng bên cạnh ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô.
Cô giả vờ cuối đầu không thấy.
Cô chỉ có thể nói như vậy nha, nếu không cái thằng cha Lăng Dịch cứng đầu này nhất định sẽ xông vào tìm cái chết.
Nếu cô biến thành zombie, hắn sẽ bỏ cuộc.
Cơ mà, bỏ cuộc chỗ nào?
Hắn vẫn mở cánh cửa sắt không chút do dự, dùng xẻng đánh bay một con zombie đang lao về phía hắn. Sau đó, hắn đưa chân đá bay những con zombie đang tấn công từ bên cạnh.
Tay đ.ấ.m chân đá, tang thi trải dài một dãy dưới chân.
Zombie Vương Bảo Bảo và zombie bác sỹ Triệu thông minh lanh lẹ đã tìm được một góc để trốn.
Lăng Dịch cứu cô ra.
Nhưng, hắn nhanh chóng ngơ ngẩn cả người.
Bởi vì hắn nhìn thấy những đường gân xanh khủng khiếp trên cánh tay cô, đó là đặc điểm của zombie.
“Em…” Hầu kế của hắn chuyển động lên xuống, hơi thở dồn dập, quai hàm mím chặt, khóe mắt đỏ lên, như thể giây phút tiếp theo sẽ khóc.
“Tiểu Lắp Bắp.” Hắn run rẩy nắm lấy tay cô, ngón tay thon dài vuốt ve đường gân lộ ra trên cánh tay, bả vai khẽ run lên.
Ngay sau đó, cơn tức giận của hắn dâng trào, "Là ai làm?"
Cô bị hắn làm cho giật mình, run rẩy thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Bông hoa."
Lăng Dịch vốn đã tức giận, đột nhiên đầu óc tràn ngập dấu hỏi: “Bông hoa?”
Cô giải thích: "Bông...bông...hoa...đẹp nhất...căn cứ, Phi Phi."
Thấy không, cô lấy ơn báo oán dữ chưa.
Dù có bị ném vào một đống zombie, cô vẫn thừa nhận cô ta chính ta cô gái xinh đẹp nhất căn cứ.
Lăng Dịch đã giấu cô ở một nơi rất xảo quyệt.
Phòng của hắn.
Cô nói: “Anh giữ tôi ở đây sẽ rất nguy hiểm. Hay là… hãy ném tôi ra ngoài và để tôi… tự sinh tự diệt đi.”
Hắn vẫn im lặng không nói gì.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-gai-zombie/chuong-6.html.]
Sau đó, hắn rút con d.a.o găm từ thắt lưng ra.
Cô lập tức quỳ xuống đất, niềm tin muốn sống xót trỗi dậy: “Anh đuổi tôi ra ngoài hay sao cũng được, đừng g.i.ế.c tôi.”
Chiếc zombie nhỏ này biết co biết duỗi đấy, quỳ chút cũng chẳng xi nhê.
Hắn thở dài đỡ cô dậy, ánh mắt dịu dàng như nước: “Đồ ngốc, tôi sẽ không bỏ mặc em đâu.”
Thành thật mà nói, vào lúc này, cô có chút rung động.
Theo lý thuyết, zombie không có cảm xúc.
Nhưng khi hắn lao vào đống zombie để cứu cô không chút do dự, khi hắn nói rằng sẽ không bỏ mặc cô, cô thực sự muốn khóc.
Không ngờ rằng, sau hơn 20 năm độc thân, sau khi trở thành zombie, cô lại yêu một tên đàn ông loài người.
"Tôi đã biến thành zombie." Cô cụp mắt xuống, "Một ngày nào đó, tôi sẽ giống như họ, trở nên m.á.u lạnh và tàn nhẫn, cắn xé những người tôi nhìn thấy, trở thành một cái xác không hồn."
Hăn lại nhìn cô ngơ ngác.
Cô tiếp tục buồn bã: "Anh cũng đừng lo cho tôi nữa, thả tôi ra ngoài kia đi, như vầy sẽ tốt cho tất cả mọi người. Giờ tôi đã là zombie rồi, những zombie khác sẽ không ăn tôi."
Không biết zombie có cạnh tranh nội bộ hay chia ra phe phái gì không.
Liệu sau khi cô ra ngoài có bị bọn nó tẩy chay?
"Tiểu Lắp Bắp, em không nói lắp nữa?" Lăng Dịch trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô choáng váng.
Cô không nói lắp!
Không những vậy, cô cảm thấy cơ thể không còn cứng đờ như trước, nụ cười cũng không còn đáng sợ như xưa nữa.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Cô suy tư một lúc.
Là bởi vì cô vừa trò chuyện với bác sĩ Triệu, Vương Bảo Bảo trong đống xác sống à?
Sức mạnh bà tám lớn vậy sao?
Quên mất bản thân là zombie, cô ôm lấy Lăng Dịch vui vẻ nhảy cẫn lên, “Cuối cùng tôi cũng không còn nói lắp nữa.”
Việc nói lắp khiến cô nghẹn khuất vãi, mắng cũng chậm hơn những người khác nửa nhịp.
Lăng Dịch cũng mừng cho cô.
Nhưng hắn vẫn trói cô một cách có trách nhiệm, trói như một con lợn.
Nếu đặt thêm một cái chậu thang ở đây, tí nữa sẽ có món zombie nướng.
Đôi mắt đỏ của cô tủi thân nhìn hắn: “Tôi bảo anh thả tôi ra ngoài, mắc gì anh trói tôi như lợn thế?”
Hắn không còn cách nào khác trợn mắt nhìn cô: “Vẫn có người tự nói mình là lợn à. Tuy bây giờ em đã tỉnh táo và không còn nói lắp nữa, nhưng vì sự an toàn của những người trong căn cứ, tôi sẽ tạm thời trói em, ngoan, chờ tôi quay lại."
Hắn xoa xoa đầu cô.
Cô giương mắt hỏi hắn: "Anh định làm gì?"
Ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc bén: “Tôi sẽ trả thù cho em.”